“Không thể nói như thế được, chỉ có thể coi là mỗi người có một cách sống riêng. Ngài nói ngài không phải người sống vật vờ qua ngày nhưng ngài cũng đâu có cống hiến lớn lao gì cho đất nước đúng không? Nói cách khác là liều cái mạng già để kiếm tiền, nhưng tôi có tiền mà…” Lư Mễ không phục, tranh luận với Đồ Minh: “Ngài muốn gò ép nhân viên của mình vào khuôn khổ nhưng thợ mộc chạm khắc ra con gà mà có cái lông nào giống cái lông nào đâu!”
Cô nói năng rõ ràng mạch lạc, Đồ Minh gật đầu: “Cô nói đúng.”
“Rồi sao?”
“Sau này không được đi muộn, không được về sớm, thái độ nghiêm túc hơn.” Đồ Minh cười với cô, mở cửa xe rồi đi mất.
Rồi xong, uổng công nói.
Sáng thứ Bảy, Lư Mễ bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô dụi mắt đi ra mở cửa thì thấy bác Hai và bà Lưu đẩy xe đẩy đến.
“Vẫn ngủ nướng à? Mặt trời chiếu đến mông rồi đấy!” Bác Hai hơn bảy mươi tuổi rồi, bị lãng tai, nói chuyện rất to tiếng. Câu nói ấy làm Lư Mễ tỉnh táo lại hẳn.
“Đi chợ sáng ạ? Chờ cháu với!”
Lư Mễ vào phòng vệ sinh lau mặt, đánh răng thật nhanh, mặc một cái áo phông rộng, buộc tóc lên rồi ra ngoài. Cả quá trình chỉ mất chưa tới hai phút, vô cùng nhanh nhẹn.
Lúc xuống dưới lầu, bà Lưu khen ngợi Lư Mễ không ngớt miệng: “Phải nói Lư Mễ của chúng ta ấy à, chưa bao giờ để người khác phải đợi, còn nhiệt tình nữa. Tìm đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-co-hoat-ngon/3710038/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.