Như cầu cứu lấy một tia hi vọng cuối cùng, cả Bảo lẫn Thước đều nhìn thầy Lương, họ chờ đợi thầy Lương sẽ đưa ra một giải pháp nào đó.
Đăm chiêu suy nghĩ cũng đã một lúc lâu, nhìn lão Xèng mặc dù đang trong cơn nguy kịch nhưng vẫn lo lắng cho sự an nguy của tất cả mọi người, thầy Lương cuối cùng cũng phải đưa ra quyết định của mình.
Thầy Lương nói :
-- Lão Xèng nói đúng, khi trời bắt đầu sáng, chúng ta phải rời khỏi chỗ này.
Bảo nói :
-- Nếu vậy, hai người cứ đi đi.....Tôi nói rồi, tôi sẽ ở lại đây cùng với lão Xèng.
Thầy Lương nói tiếp :
-- Không, cả bốn người chúng ta sẽ cùng đi.
Bảo nhìn thầy Lương bằng ánh mắt đầy sửng sốt :
-- Nhưng...nhưng nếu di chuyển...sẽ khiến nọc độc của rắn xâm nhập vào tim....như vậy lão Xèng chẳng phải sẽ chết nhanh hơn sao...?
Thầy Lương đáp :
-- Đó là khi chúng ta di chuyển một quãng đường dài, tuy cũng rất nguy hiểm, nhưng nếu chỉ đi một quãng đường ngắn hơn, ta nghĩ lão Xèng vẫn có thể cầm cự được. Điều quan trọng là chúng ta phải tìm được một nơi ẩn náu trước đã, có như vậy ta mới tập trung tìm xem có cách nào cứu lão Xèng hay không...? Càng nấn ná ở đây, đừng nói lão Xèng, bản thân ta và hai cậu cũng sẽ chết một cách không đáng. Lão Xèng nói đúng, hãy nhớ mục đích của chúng ta khi đến đây là để làm gì. Việc di chuyển, phải nhờ vào sức trẻ của hai cậu rồi. Tuy nhiên, rừng núi rậm rạp, địa hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527361/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.