“ Hộc...hộc...hộc “
Thước đang phải rất cố gắng để vừa phải di chuyển, lại vừa phải cẩn thận trong việc khiêng lão Xèng. Thể trạng, sức khỏe, cơ bắp của lão Xèng vốn là một lợi thế trong việc đi rừng hoặc có thể là chiến đấu với đám người của mo Chốc, nhưng cũng chính những lợi thế đó lúc này vô tình đã trở thành gánh nặng đối với Thước và Bảo. Bảo có phần khá hơn một chút, bởi hơn 1 năm qua, Bảo cũng băng rừng, trèo đèo, lội suối nên thể trạng dẻo dai, bền bỉ. Thước thì chỉ vừa mới thoát khỏi cửa địa ngục cách đây không lâu.
Thầy Lương nói :
-- Để tôi giúp cậu 1 tay….?
Thước vừa thở vừa lắc đầu :
-- Hộc….không...không cần đâu….Đường….nhỏ….nếu thêm thầy nữa sẽ càng khó đi….Hộc...hộc….tôi khiêng...được…
Bảo cũng biết Thước đã thấm mệt, từ lúc rời khỏi khu vực dựng lều đến nay cũng đã khoảng 1 tiếng đồng hồ. Đi đường bằng đã mệt chứ đừng nói đang đi đường rừng, Bảo cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng sự tình cấp bách, theo thầy Lương nói, người của mo Chốc có thể sẽ tìm đến bất cứ lúc nào, hơn thế nữa, càng vào sâu, địa hình lại càng hiểm trở, cây cối lại càng rậm rạp, không có chỗ nào thực sự là nơi ẩn náu.
Áp lực đè nặng càng khiến Bảo lo lắng, bởi nếu như những gì Bảo đang suy nghĩ là sai thì mọi người sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, nhất là lão Xèng.
Với cặp mắt tinh tường, cũng như ngay từ lúc Bảo muốn đi trước dẫn đường, thầy Lương đã hiểu được phần nào suy nghĩ của Bảo.
Từ phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527362/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.