“ Phập...Phập “
“ Roạt….Roạt “
Với những khúc cây đã được đẽo vát một đầu, ba người là lão Xèng, Bảo và thầy Lương ra sức đào bới. Trong đó lão Xèng đóng vai trò chủ đạo, mặc dù năm nay đã 60 tuổi, nhưng có vẻ như tuổi tác không phải vấn đề đối với lão Xèng. Dưới ánh lửa trong màn đêm, cơ thể rắn chắc của lão Xèng tựa như một bức tượng đồng đen, sáng bóng lóng lánh bởi những giọt mồ hôi đang khẽ chảy xuống. Một mình lão Xèng đào phải nhanh gấp đôi người bình thường, cho dù dụng cụ chỉ là một khúc cây.
Bảo hỏi thầy Lương :
-- Phải đào sâu đến bao nhiêu hả thầy…? Mà liệu có chắc bên dưới này có thứ gì đó hay không…?
Thầy Lương đáp :
-- Có lẽ là phải đào sâu chừng 3 thước.
Bảo giật mình, Bảo nói :
-- Thầy nói thật chứ…? 3 thước, nghĩa là phải đào sâu tận 3 mét…...Không thể nào, với mấy khúc cây này và 3 người chúng ta, muốn đào sâu xuống 3 mét đất trong 1 giờ đồng hồ…? Sao có thể chứ…..?
Thầy Lương giải thích :
-- À không, ta đang nói đến thước Trung Quốc, 3 thước của ta chỉ khoảng 1m mà thôi.
Bảo nghe xong thì khẽ thở phào, vừa đào, Bảo vừa hỏi lại :
-- Vậy chúng ta đang đào thứ gì vậy thầy…?
Thầy Lương trả lời :
-- Để “ trấn hồn “, tên thầy mo ấy chắc chắn phải chôn xác hoặc tro cốt của người đã chết ở đây rồi phong ấn linh hồn đó. Như vậy, người bị “ trấn hồn “ sẽ trở thanh ma quỷ án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527359/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.