2 ngày sau......Vượt qua nhiều khó khăn, cuối cùng thầy Lương và Thước cũng đặt chân đến địa phận của Xím Bạc. Đường đi gập ghềnh, nhỏ hẹp, có cung đường nằm cheo leo bên sườn núi đá cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ tay về phía trước, nơi những cánh rừng bạt ngàn, những ngọn núi cao chạm mây, Thước nói :
-- Hùng vĩ quá phải không thầy....? Thầy nhìn thấy đỉnh núi cao nhất kia chứ..?
Thầy Lương đáp :
-- Non nước, cảnh sắc của nơi đây thật hoang sơ, ngọn núi nơi sương mù phủ trắng kia phải không..?
Thước gật đầu :
-- Đó là đỉnh U Bò, khu vực bị sương mù quanh năm bao phủ ấy cũng chính là nơi chúng ta sẽ đến. Đây là lần thứ 2 tôi đứng ở đây nhìn ngắm nơi này, chỉ có điều, lần đầu tôi rất háo hức, có chút gì đó trong tôi thôi thúc sự khám phá. Nhưng lần này, nhìn màn sương mù tựa mây mờ kia tôi thấy rùng mình. Thứ sương mù chết chóc...
Thầy Lương hiểu cảm giác của Thước, quay lại nơi suýt chút nữa đã gϊếŧ chết mình không phải điều ai cũng dám làm. Thước đã phải đấu tranh tư tưởng, dẹp bỏ nỗi sợ sang một bên để đi đến quyết định này. Đối diện với nỗi sợ cũng chính là cách loại bỏ nó nhanh nhất, nhưng cũng chính là cách nguy hiểm nhất.
Thầy Lương nhìn vào chiếc balo Thước đang đeo trên lưng, qua nhiều ngày đi đường, balo của Thước đã xẹp và nhẹ đi trông thấy, bởi những thức ăn dự trữ đem theo gần như đã dùng hết sạch. Càng đi lên miền sơn cước, càng ít dân cư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527341/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.