Sáng sớm ngày hôm sau, thầy Lương cùng Thước thu dọn hành lý để tiếp tục lên đường.
Thước nói :
-- Ông Sâm say quá rồi, có cần đánh thức ông ấy dậy không hả thầy...?
Thầy Lương lắc đầu, lấy ra chút tiền, khẽ đặt vào lòng bàn tay ông Sâm, thầy Lương đáp :
-- Không cần đâu, cứ để ông ấy ngủ, chúng ta đi thôi.
Bước ra bên ngoài, bầu trời vẫn còn âm u, nền đất trơn trượt khá là khó di chuyển. Nhìn thầy Lương, Thước tiếp :
-- Hay là ở lại thêm 1 ngày cho đường khô bớt rồi hãy đi được không thầy..?
Thầy Lương nói :
-- Vậy lỡ như hôm nay tiếp tục mưa thì sao....? Mục đích khi ta tới đây là để tìm mo Khước, nay ông ấy đã chết, nơi này không cần lưu lại nữa. Đừng quên cậu vẫn đang có chuyện cần phải làm, nán lại càng lâu, hi vọng của cậu sẽ càng nhỏ.
Thước hiểu ra, Thước vội cúi đầu vâng dạ :
-- Tôi...tôi hiểu rồi....Thầy đúng là người suy nghĩ thấu đáo....Xin lỗi thầy, chúng ta đi thôi. Từ đây đi đến địa phận Xím Bạc chắc phải đến 3 ngày đường nữa. Đường đất trơn, thầy đi cẩn thận.
Rời khỏi bản Mùng mà chỉ biết được một tin buồn về sự ra đi đột ngột có phần rùng rợn của mo Khước, điểm đến tiếp theo của hai người chính là vùng núi rừng hoang sơ mang tên Xím Bạc, liệu điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước, nỗi sợ hãi, sự ám ảnh kinh hoàng hay thậm chí là cả cái chết rình rập. Một nơi được cho rằng chỉ có trong truyền thuyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527340/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.