Sáng ngày hôm sau, ông Mừng đang lau dọn bàn ghế, vẫn như thói quen hàng ngày, dù không bán hàng nhưng mọi thứ vẫn phải được sắp xếp, lau chùi gọn gàng. Đang dở tay thì Phển với Thước trở về.
Phển nói lớn :
-- Bố, con về rồi đây....Hề hề hề.
Thước cũng cúi đầu chào ông Mừng, có chút lúng túng, ông Mừng đáp ậm ờ :
-- Về...về rồi đấy hả...? Thế chuyến đi thế nào...?
Thước trả lời :
-- Dạ, cũng may có Phển đi cùng nên thuận lợi chú ạ. Mộ vẫn ở đó nhưng cây cỏ mọc cao phủ kín cả mộ. Cũng may cháu vẫn nhớ rõ vị trí, haizz, kể ra cũng 2 năm không ai đến đó, cháu thật đáng tội.
Phển rót nước tu ừng ực rồi đáp :
-- Có phải ông anh muốn thế đâu, suốt thời gian qua đến bản thân ông anh còn điên điên dại dại, mình là ai còn chẳng biết thì nói gì đến việc chăm lo mồ mả cho bố mẹ. Dù sao hôm qua cũng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, thế coi như lấy công chuộc lỗi. À mà hôm nay bỗ vẫn không bán hàng à....? Nghỉ suốt thế này khách khứa người ta bỏ đi chỗ khác ăn đấy. Tưởng có bán đồ ăn, con đang định kiếm gì bỏ bụng. Đi bộ từ sáng sớm, giờ đói quá.
Thước hỏi :
-- Ủa mà thầy Lương đâu rồi hả chú...?
Ông Mừng trả lời :
-- Chắc có lẽ vẫn còn đang ngủ, tao cũng chưa có gọi. À mà có đồ ăn.....
Đang định bảo con trai là mình có nấu đồ ăn sáng, nhưng chưa kịp nói thì Phển đã hếch mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527329/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.