Đã quá 12h đêm, thầy Lương cùng với ông Mừng thoáng quay đầu lại khi cánh cửa buồng vừa khẽ mở ra.
Bước ra ngoài là cô Hồng với gương mặt nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm cả tóc mái, nhưng ngay sau đó, cô Hồng nở một nụ cười, kèm theo đó là những giọt nước mắt nghẹn ngào :
-- Thầy ơi, bác Mừng ơi..... Con bé....con bé...đã trở lại...bình thường rồi....Hu hu hu.
Hai hàng nước mắt suиɠ sướиɠ cứ thế chảy xuống đôi gò má của cô Hồng, ông Mừng lắp bắp hỏi lại :
-- Thật....thật sao....?
Tất cả bước vào trong buồng, dưới ánh nến vẫn đang cháy sáng rực, không có ngọn nến nào bị tắt cả. Đang ngồi trên giường là Hiên, con gái cô Hồng, lúc này con bé đã thay một bộ quần áo mới, một bộ quần áo bình thường, không phải che phủ kín mít từ đầu đến chân nữa. Nhìn thấy thầy Lương, cô bé khóc nức nở, khẽ đưa cánh tay ra phía trước, cô bé nói nấc lên :
-- Cảm...ơn...thầy......Con không thể...tin được...là mình...lại có ngày hôm nay....Hức hức.
Thầy Lương nhìn Hiên rồi khẽ mỉm cười gật đầu, ông Mừng đã dụi mắt lần này là lần thứ 2. Trước mặt ông không phải cô bé có phần đáng sợ như lần đầu ông nhìn thấy, đang ngồi đó là một thiếu nữ xinh xắn, gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn vẫn còn ngấn lệ vì vui mừng, những sợi lông dài thượt, đen mướt phủ kín cổ tay, cổ chân Hiên đã biến mất.
Ông Mừng ấp úng :
-- Cháu...cháu là Hiên thật sao....?
Cô Hồng rưng rưng nước mắt :
-- Chính là con bé, đã 3 năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-an/527328/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.