Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau
“Có quyết đoán!” Kim Triều khen. Hắn vừa dứt lời, tiếng Lưu Kỳ la lối xuyên qua tiếng mưa rơi truyền vào: “Tiểu tử thúi tiếp tục ra chơi nha!” “Còn cứu như thế nào, ngươi hỏi Mạc Ly đi.” Kim Triều nói xong liền vén rèm đi ra ngoài chơi đùa cùng Lưu Kỳ, chỉ để lại ba người hai mặt nhìn nhau. Linh Thái lão nhân thiếu chút nữa chửi ầm lên, bị Mạc Ly cản lại, dù sao cũng là Tổ sư gia nhà mình, tuy rằng hắn cũng rất muốn mắng ông ấy. Mạc Ly xem Thiên thư, biết được lần này tai hoạ sẽ liên tục ba tháng, thương vong 3648 người, có biết chuyện này cũng có tác dụng gì đây, vẫn không biết tai hoạ bao lâu nữa thì bắt đầu, nói gì đến ngăn cản. Mạc Ly lại xách Kim Triều vào, bảo nó nói ra cách. Nhìn nó xiêm y ướt đẫm, Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng cầm cái khăn sạch sẽ lau cho nó, không khỏi lo lắng thân thể nhỏ bé này có thể cảm lạnh không, nữ nhân đối với đưa bé xinh đẹp luôn là tràn lan tình mẫu tử.Kim Triều ngoan ngoãn để nàng lâu, một chút không khoẻ đều hết sạch, nói: “Lần này thiên tai vì Nguyệt Triện chân quân mà có, Nguyệt Triện chân quân bị bắt mưa sẽ dần dần ngừng, còn vì sao còn tính được thiên tai chưa quá, các ngươi cứ cẩn thận ngẫm lại mưa to xong thì cái gì còn sẽ gây ra tai nạn, nên tránh đi thế nào, nên làm sao bây giờ, ngươi còn nhớ sư phụ ngươi ngoài miệng thường nói cái gì?” Những lời cuối cùng này Kim Triều hỏi chính là Mạc Ly. “Quỷ đáng sợ, yêu đáng sợ, nhân tâm đáng sợ nhất.” Mạc Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì. Mưa to xong, sông nước đê đập bên trongnước lại không dễ dàng lui đi, đặc biệt hiện tại đã tới điểm cực hạn, dù hết mưa rồi cũng phải kịp thời khai dòng chảy giảm áp lực, nếu không vẫn có nguy cơ vỡ đê, một khi vỡ đê, đó là đại tai nạn. Mạc Ly vội viết đạo quốc sư lệnh, thi pháp gửi cho toàn bộ Địa Tiên khu vực Giang Nam, bảo bọn họ báo lên tình huống mới nhất của thế nước các nơi. Giang Nam quá rộng, nếu thật phát sinh tai hoạ, hắn cũng chưa chắc có thể tới kịp, Linh Thái lão nhân thì không giống, để Địa Tiên đưa một đoạn đường là có thể kịp thời đuổi tới, cho nên chuyện cứu vớt thương sinh này sự thật đúng là không phải ông ấy không được. Lệnh thư của Mạc Ly vừa phát ra ngoài, thực nhanh đã thu được Địa Tiên các nơi đáp lại. Mạc Ly xem bọn họ hồi âm xong, lại suốt đêm tìm đọc huyện chí các nơi một phen. Lần này hắn định mục tiêu ở Tô Châu, nguyên nhân là Tô Châu bị vây ở khu vực chỗ trũng bên cạnh Thái Hồ, trên chịu hồng thủy tràn qua, dưới chịu cao trào chảy ngược, dễ bị sông nước tổn hại. Tuy nói có bảy cái đập ngăn sông, lại xây dựng sông đào bảo vệ thành, nhưng vừa lúc là bởi vì thếnày hắn mới lo lắng, một khi vỡ đê, mấy cái còn lại đều sẽ có nguy cơ hỏng mất, tạo thành tai hoạ không thể ước chừng. Thiên tai và nhân họa thường thường không phân roc, chỉ có thể tra xét từng cái, Mạc Ly một đêm này liên tiếp phát bảy đạo lệnh quốc sư, đem tình hình các nơi đều nhớ rõ ràng. Giang Nam lũ lụt nhiều, mỗi châu đều thiết thuỷ binh, thủy tư, đều thủy giam quan sát tình hình con nước. Nếu theo như lời Tổ sư gia, việc này vì Nguyệt Triện chân quân mà nên, hắn ta bị bắt thì mưa sẽ dần dần ngừng, theo lý thuyết còn ở trong phạm vi khống chế. Khả năng duy nhất là nằm ở trên người quan viên phòng lụt, nghĩ đến đám quan lại này, tiền bạc sửa đê mỗi năm đều nuốt riêng. Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, bọn họ làm thật cẩn thận, có thể giấu diếm được mọi người, lại không thể gạt được sinh linh mấy giới khác. Mạc Ly phát một đạo lệnh xuống, chỉ chốc lát sau liền bắt được công văn Địa Tiên các nơi trình lên. Hảo gia hỏa, khu vực Giang Nam lớn lớn bé bé tổng cộng 3079 loại quan viên, một nửa đều là tham quan. Khu vực ba thành năm nay cũng không sửa đê đập, đặc biệt nơi Tô Châu, bọn họ ỷ vào chính mình có bảy cái đập ngăn sông, lại ba năm chưa từng sửa, mỗi năm bạc của triều đình chuyển xuống dưới để sửa đê đều vào túi tiền của Giang Nam tổng tư. Mạc Ly nhìn nhưngg chuyện này trong lòng phẫn nộ vô cùng, Giang Nam tổng tư thiết lập tại Tô Châu, vốn là bởi vì địa thế Tô Châu không bình thường, thiết lập ở đây chính là hy vọng bọn họ có thể coi trọng nơi này. Nếu đê vỡ, chết đầu tiên phải là bọn họ, lại chưa từng nghĩ bọn họ vì tiền đến sinh tử cũng không để ý, chính bọn họ tìm chết thì tìm chết đi, nhiều bá tánh như thế là vô tội thế nào a! Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng còn chưa ngủ, nhìn Mạc Ly biểu tình không tốt lắm trong lòng lo sợ, há mồm muốn hỏi, nghĩ nghĩ lại ngậm miệng, vẫn đừng nên quấy rầy hắn tự hỏi.Thu Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng phe phẩy quạt cho hắn, thân thể hắn thuần dương, mùa đông đều chỉ mặc áo đơn, thời tiết hơi nóng hắn đã nón đến không được, ngày thường thích dựa gần nàng, thân thể nàng thuần âm vừa lúc có thể giải nhiệt cho hắn. Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa quạt cho hắn, vừa mài mực, nhìn trên giấy hắn viết viết ngừng ngừng cũng cảm giác thập phần an tâm. Ánh nến tối đi một chút, Thu Nhuyễn Nhuyễn vội buông thỏi mực trong tay, gạt gạt bấc đèn, đang muốn tiếp tục mài mực, bỗng nhiên nhìn thấy Kim Triều ngủ say bên cạnh, trong lòng ôm chân thối của Lưu Kỳ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên có chút không bình thường. Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, thò lại gần xem xét cái trán của nó, nóng đến lợi hại, sốt rồi! Hẳn là hôm nay đi theo Lưu Kỳ nghịch nước bị lạnh, Thu Nhuyễn Nhuyễn bất chấp quấy rầy tướng công, lấy chận thối của Lưu Kỳ ra, bế bé con lên, sốt ruột nói: “Tướng công, Kim Triều sốt lên rồi.” Bút trong tay Mạc Ly ngưng lại, một giọt mực nước rơi trên tờ giấy trắng, Mạc Ly buông bút, duỗi tay ôm Kim Triều từ trong lòng tiểu tức phụ, Kim Triều tuy đang sốt, nhưng thân mình lại cảm thấy lạnh, bị Mạc Ly nóng hầm hập ôm vào thì không lạnh nữa, móng vuốt nhỏ nắm chặt vạt áo hắn không buông. “Dưới thùng xe có mấy bình rượu, Nhuyễn Nhuyễn lấy một lọ tới.” Mạc Ly vừa nói, vừa cởi quần áo cho nó, hắn nhớ rõ trước kia thấy người khác dùng rượu lau mình cho tiểu hài tử bị sốt. Hai vợ chồng cũng chưa từng nuôi trẻ con, đều là lần đầu gặp tình huống này, có chút cuống chân cuống tay. Thu Nhuyễn Nhuyễn vội từ dưới thùng xe lấy ra một lọ rượu trong ngăn kéo, rót rượu vào trong chén trà, đưa cho Mạc Ly.Mạc Ly dùng rượu lau thân mình cho Kim Triều, lau xong… hình như so với lúc trước đỡ hơn, liền lau một lần nữa cho nó, như thế lặp lại vài lần, chân trời hơi hơi trắng lên, nhiệt độ cơ thể của tiểu gia hỏa mới dần dần bình thường. Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn bọn họ một lớn một nhỏ, không khỏi che miệng cười trộm, thật đúng là rất giống hai cha con. Kim Triều ngày hôm sau là bị nóng tỉnh lại, nhiệt độ trong ngực Mạc Ly quá cao, cũng chỉ Thu Nhuyễn Nhuyễn thân thể thuần âm mới chịu nổi. Sáng sớm bị nóng lão tổ tông vừa định phát giận, nhưng nhìn tư thế bọn họ lúc này, lại ngậm miệng, thật giống người một nhà nha. Mạc Ly ngồi ở giữa, một tay ôm hắn một tay ôm Thu Nhuyễn Nhuyễn. Nhìn này tư thế, lão tổ tông trong lòng mạc danh mà có chút cảm động, lão tổ tông nghĩ nghĩ, đổ lỗi cho thân thể phàm thai của Kim Triều này. Từ trong lòng ngực Mạc Ly bò dậy, mới vừa đứng lên, cẳng chân nhũn ra lại đặt mông ngồi xuống, nhưng thật ra không phải chuyện lớn, được Mạc Ly dùng tay nâng lên. “Đêm qua ngươi phát sốt, sáng nay còn có chút thoát lực, ăn mấy thứ thì tốt rồi.” Mạc Ly nói, nâng nó lên, sau đó rút một cái tay khác từ cổ tiểu tức phụ ra, đắp chăn đàng hoàng cho tiểu tức phụ, lúc này mới đứng dậy, cầm túi lương khô đưa cho nó, “Đêm nay có thể tới Tô Châu nằm lên giường, tới đó lại tìm chút đồ ăn ngon bồi bổ thân mình cho ngươi.” Lão tổ tông mạnh miệng lại cảm động đến không được, thầm nghĩ, tuổi lớn rồi chính là dễ cảm động a! Cảm động đến không biết làm sao, thân mình nhỏ của lão tổ tông lao đến, nhào vào trong lòng ngực Mạc Ly, thút thít nói: “Nhạc phụ đại nhân, ngài thật tốt với tiểu tế, là tiểu tế lúc trước hiểu lầm ngài.”Mạc Ly khóe miệng hơi co rút, thiếu chút nữa ném văng nó ra, nhìn thân mình nó nho nhỏ cũng đành nhịn xuống, vẫn xách nó rời ra, giáo huấn: “Hiện tại người chỉ là một đứa bé ba bốn tuổi, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cũng không cần ta nhiều lời đi? Đừng tìm thêm phiền toái cho ta được không?”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau