Lão tổ tông muốn phản bác, nhưng hình như xác thật lỗi là ở mình, cũng
đành ngoan ngoãn nhận sai, “Nhạc phụ đại nhân giáo huấn đúng, Kim Triều
đã biết.”
“Lưu Kỳ không biết đúng mực, ngươi không cần đi theo hắn hồ nháo.”
“Ai, quốc sư, ta chỗ nào không biết đúng mực? Tiểu Kim Triều đừng nghe
nhạc phụ ngươi nói bậy, Lưu thúc thúc biết đúng mực nhất.” Lưu Kỳ vừa
nói vừa ngáp rồi ngồi dậy, đại chưởng bắt đầu chà đạp đầu nhỏ của Kim
Triều.
“Ngươi đừng nháo nó, hôm qua sốt cả đêm, tinh thần còn không hồi lại
đâu.” Mạc Ly nói rồi xuống xe ngựa, vừa rồi hình như hắn nghe thấy những
tiếng người khác.
Lưu Kỳ cũng theo xuống xe ngựa giãn gân cốt, thuận tiện để tiểu huynh đệ
phun nước, tối hôm qua mưa một đêm, sáng nay mưa nhỏ hơn không ít.
Mạc Ly quả thực không nghe lầm, thật là có người đi tới, người tới còn
không tính là ít, già già trẻ trẻ đều có, mỗi người còn mang theo gia cầm,
hẳn là dân quanh đây chạy nạn, cầm đầu chính là một lão giả, một thân áo
dài, nhìn qua là người đọc sách, bọn họ gọi ông ấy là Tam thúc.
Còn không đợi Mạc Ly mở miệng hỏi, Tam thúc kia hỏi trước: “Người trẻ
tuổi, các ngươi hẳn là đi thành Tô Châu?”
“Đúng vậy, lão tiên sinh một đoàn người cũng đi Tô Châu?”
Tam thúc gật gật đầu nói: “Mưa không ngừng, sợ có thủy họa, chúng ta đều
là thôn dân ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-sung-the-thanh-nghien/2542739/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.