Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau
Hai vợ chồng Mạc Ly ở khách điếm chơi vui vẻ vô cùng, Lưu Kỳ cùng Tuệ Quả ở Bách Hoa Các cũng chơi đến thực thú vị. Lưu Kỳ tìm vài cô nương xinh đẹp phá thân đồng tử cho Tuệ Quả, kết quả một canh giờ đi qua, Lưu Kỳ tới xem, thấy hắn lại đang khuyên các cô nương hoàn lương. Lưu Kỳ thiếu chút nữa chưa quỳ xuống, nếu có một chút biện pháp, người ta cũng sẽ không muốn ở kỹ viện đâu, đây không phải nói vô nghĩa sao, còn không bằng dùng nhiều bạc nâng người ta lên làm một trận thật sự, ít nhất đây cũng là cho người ta tự kiếm tiền bằng chính bản lĩnh của mình. Tuệ Quả nghe xong Lưu Kỳ nói, quay đầu hỏi các cô nương, “Hắn nói có đúng không?” Mấy cô nương gật gật đầu, đáp: “Lưu công tử nói đúng, nếu có một chút biện pháp, đám người tỷ muội chúng ta cũng sẽ không lưu lạc phong trần, đắm mình trụy lạc.” Tuệ Quả trầm mặc, trong đó một cô nương gọi là Xuân Li nhịn không được khóc, lau nước mắt nói: “Nếu không phải phụ thân ta bị bệnh nằm trên giường, ca ca cũng xảy ra chuyện, ta làm sao lại bán mình vào nơi này.” Xuân Li một câu gợi lên chuyện thương tâm của mọi người, phải tới nơi này kiếm ăn, ai có thể sống tử tế. “Đều khóc cái gì, nhanh cười một cái cho gia, có lẽ gia vừa cao hứng liền thưởng cho các ngươi thêm chút bạc.” Lưu Kỳ gõ gõ cái bàn, không vui nói. Nháy mắt, các cô nương lại hàm chứa nước mắt mà cười, Tuệ Quả sửng sốt sau một lúc lâu, đột nhiên hiểu ra sư phụ từng nói một câu, chúng sinh đều khổ, chỉ có tự độ. Lưu Kỳ nhìn tiểu hòa thượng sửng sốt, không có hảo ý mà cười, từ trong ngực lấy ra một chồng ngân phiếu, nói với các cô nương: “Ai ăn được đồng tử kê của tiểu hòa thượng, chỗ này liền cho người ấy!” Tuệ Quả còn đang suy tư, đột nhiên giữa háng tê rần, hắn cúi đầu nhìn, không biết quần bị người ta lột ra lúc nào, một cô nương ở giữa háng hôn liếm kê kê cho hắn, hắn nhìn nhục côn của mình chậm rãi to lên giữa môi răng của cô nương, nhìn môi cô nương hồng diễm diễm, hắn đột nhiên quên mất sư phụ, quên mất chùa Bồ Đề, quên mất Phật Tổ. Còn không đợi hắn phản ứng lại, một cô nương khác lôi kéo bàn tay hắn, đặt ở trên ngực nàng, mang theo tay tiểu hòa thượng sờ nắn nhũ thịt. Mấy cô nương khác cũng dùng ra thủ đoạn cả người, một người ôm cái đầu trụi lủi của tiểu hòa thượng, dùng núm vú đỏ thẫm cọ xát lên da đầu trọc lóc. Một người cầm lấy một cái tay khác của hắn sờ lên tao huyệt ướt đẫm, dùng tao huyệt ăn ngón tay hắn, ngực lớn còn liên tục hướng lên môi hắn, núm vú cọ xát môi hắn còn đang mím chặt, chỉ cần tiểu hòa thượng vừa hà miệng, là có thể đem đầu ngực nhòn nhọn nhét vào trong miệng hắn. Tuệ Quả nhớ tới Tú Tú, nghĩ tới cảnh tượng buổi tối ngày đó nhìn từ thủy kính, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn hoàn tục, đã không phải hòa thượng, cũng có thể cưới vợ. Tuệ Quả há miệng, ngậm lấy núm vú đưa vào, nhẹ nhàng dùng sức, liền nghe thấy cô nương kêu lên khó nhịn. Thanh âm này hoàn toàn đánh vỡ chướng ngại trong lòng hắn, hắn nhịn không được vùi đầu tiến vào trong núi non của cô nương, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, ngửi mùi son phấn trên người nữ nhân. Hôm nay buổi tối, tiểu hòa thượng phá sắc giới, một cây gà bị bốn cô nương thay phiên dùng một hồi, hắn cũng bắn bốn lần, không biết vì sao, làm hắn có một cảm giác siêu thoát nhẹ nhàng. Ngày thứ hai đoàn người tất cả đều dậy muộn, một người hai người lên xe ngựa liền bắt đầu ngủ gù, Kim Triều cong tay nhỏ, lắc đầu nhỏ đứng ở trên bàn nhỏ trong xe ngựa xướng tụng: “Không bao lâu không biết tinh quý giá, tới già còn không rơi lệ.” Một câu này, chọc đến Lưu Kỳ vừa mới nhắm mắt lại ngồi dậy, xoa bóp một lúc lâu cái búi tóc nhỏ buổi sáng Thu Nhuyễn Nhuyễn mới vừa chải cho hắn, biến thành một cái đuoi gà độc đáo mới vừa lòng đi ngủ, đánh cái ngáp còn không quên nói: “Chờ con cưới vợ sẽ biết diệu dụng trong đó.” Kim Triều tức giận đá hắn một cước, vén rèm tìm Thu Nhuyễn Nhuyễn chải đầu lại. Hôm nay Lưu Kỳ bọn họ muốn ngủ bù, liền đổi thành Mạc Ly đánh xe, Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng đi theo, ỷ vào giờ phút này trên đường không có người, cũng dựa vào tướng công nhà mình mà ngủ bù. Kim Triều vừa định kêu khóc hai câu giả vờ đáng thương, nhìn thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn ngủ rồi, kêu khóc đến bên miệng lại nghẹn trở về, Mạc Ly nhìn thấy đầu tóc nó bị lăn lộn đến không thành dạng, liền biết là chuyện như thế nào. “Ta giúp người chải lại đi.” Mạc Ly nói. Ai ngờ lão tổ tông căn bản không cảm kích, đầu nhỏ giương lên, nói: “Mới không cần, ngươi thô tay thô chân.” Mạc Ly vô ngữ, mỗi lần cùng nó nói chuyện đều sẽ có loại xúc động muốn khi sư diệt tổ. Kim Triều dựa gần Thu Nhuyễn Nhuyễn ngồi xuống, thanh thanh giọng nói, có chút thẹn thùng hỏi: “Nam nữ giao hợp cũng thật tư vị phi thường giống như Lưu Kỳ nói vậy?” Lão tổ tông hỏi ra những lời này, Mạc Ly thiếu chút nữa quăng rớt roi ngựa cầm trong tay, một hồi lâu mới nói: “Việc này được coi là việc cực lạc, người cảm thấy thế nào?” Nói đến chỗ này, Mạc Ly nghĩ đến cái gì, hỏi: “Sao người không tìm tiên lữ?” Kim Triều hừ nhẹ một tiếng, đắc ý nói: “Bổn tọa ưu tú như vậy, hiện giờ thần nữ đầy trời, người nào xứng đôi với bổn tọa?” Mạc Ly mắt trợn trắng, đáng đời hắn không có tiên lữ. “Từ từ, ai nói ta không có tức phụ, nhạc phụ đại nhân!” Mạc Ly nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Ai nói là tức phụ của người, không phải của Kim Triều sao? Ngài vẫn cứ tử tế đi làm vô thượng thần đi.” Kim Triều sửng sốt, mắt to chớp chớp hai cái, lại cong khóe miệng lên, nói: “Tổ sư gia của ngươi còn chưa có tức phụ, ngươi không biết xấu hổ mà có tức phụ trước Tổ sư gia sao, ta vẫn nên trả nhạc mẫu đại nhân cho Triển Hiến đi.” Lời này vừa nói ra, Mạc Ly liền trầm mặt, lão tổ tông cười càng vui sướng, bàn tay nhỏ vỗ vỗ vai Mạc Ly, đắc ý nói: “Không chịu hử?” Mạc Ly không nói chuyện, xác thật không chịu. “Bổn tọa nếu muốn có tiên lữ thì chỉ là chuyện trong chớp mắt, muốn tìm tiên lữ không phải đã sớm tìm rồi, còn chờ đến lúc này sao?” “Nếu người nói như thế, ta đây cũng cứ việc nói thẳng, người thao tác thân thể của Kim Triều, nhưng không cho đi theo Lưu Kỳ xằng bậy. Ta là phụ thân, đương nhiên ta hy vọng nữ nhi mình có thể gả cho một phu quân đối với nàng toàn tâm toàn ý từ thân đến tâm.” Kim Triều lắc đầu nói: “Ngươi không phải thật cho rằng ta sẽ vẫn luôn ở lại trong thân thể Kim Triều đi?” Mạc Ly nhíu mày, “Không phải người phải dùng thân thể Kim Triều để tu luyện?” “Kim Triều có hồn phách của mình, một thể xác có thể nào chứa dược hai hồn phách, hiện tại ta có thể nhờ thân thể hắn, hoàn toàn vì hắn bây giờ còn nhỏ, hồn phách chưa được đầy đủ, chờ hắn hơi lớn hơn một chút, là có thể lấy quyền khống chế thân thể về.” Lão tổ tông nói rồi nhún nhún vai, tiếp tục nói: “Ta chỉ giao cho hắn phương pháp, đến tột cùng có thể thành hay không, còn phải xem tạo hóa của chính hắn.” Mạc Ly thế này mới hiểu được, lão tổ tông lúc trước đều là nói hươu nói vượn, đùa bọn họ chơi. “Đến tột cùng người tới là vì cái gì?” “Tới chơi nha, Cửu Trọng Thiên quá nhàm chán, cũng không có người bồi bổn tọa nói chuyện.” Lão tổ tông nói, túm Thu Nhuyễn Nhuyễn một chút, nghiệt đồ này, nhảy Tru Tiên Đài loại việc lớn thế này còn gạt sư phụ, cố ý hạ dược vào rượu của ông, làm ông uống say mèm. Vẫn là Thanh Hạc thượng đến Cửu Trọng Thiên cầu kiến mới từ trong ngủ mơ tỉnh lại, biết được tiểu nha đầu phạm vào chuyện, bị phạt nhảy Tru Tiên Đài, đi thế gian lịch kiếp. Nếu không phải Mạc Ly tới gọi ông, bị tiểu nha đầu kia hạ dược vào rượu, ít nhất ông cũng phải ngủ đến một ngàn năm, chờ tỉnh lại tiểu nha đầu đã sớm kết thúc lịch kiếp. Nếu không, cũng sẽ không phải vào lúc nàng sắp kết thúc lịch kiếp mới xuất hiện. Bất quá cũng coi như là nhờ họa được phúc, tiểu tử Mạc Ly này còn tính là không tồi, xứng với tiểu nha đầu còn được. “Vậy bao lâu nữa thì người đi?” “Không phải hôm nay chính là ngày mai thôi.” Kim Triều nói rồi ngáp một cái, nhắm mắt lại. Mỗi ngày đều có thể gọi là hôm nay, mỗi ngày tiếp theo đều có thể gọi là ngày mai, cuối cùng hoàn toàn xem lão tổ tông thích thế nào.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau