Tốc độ của hai gã khách lạc đà rất chậm, bên cạnh lập tức có người tiến lên hỗ trợ, nhưng thủy chung không thấy bất cứ thứ gì, Khâu Anh Hào nhíu mày, rốt cuộc nói:
- Không cần đào, không có cái gì.
Gã vẻ mặt hoài nghi, nắm tay nói:
- Vì sao nơi này lại có một cây cọc gỗ?
Sở Hoan đi tới bên hố, ngồi xổm xuống nhìn, lập tức lại nhìn cây cọc gỗ kia, rốt cuộc hỏi:
- Khâu đương gia, đây… đây có phải ký hiệu nào đó hay không?
- Ký hiệu?
Khâu Anh Hào ngẩn ra, hơi trầm ngâm, mới gật đầu nói:
- Cũng có thể, chỉ là… sa mạc mờ mịt này, đây là ký hiệu gì?
Sở Hoan đứng lên, nhìn xung quanh, cồn cát liên miên, trầm mặc một lát, chợt nhìn về phía Tôn Cối trong đám người, hỏi:
- Tôn Cối, ngươi nói là sau khi Mã đương gia rời doanh một mình, vẫn đi tới phía tây này?
Tôn Cối gật đầu nói:
- Vâng.
- Ngay từ đầu Mã đương gia không có phát hiện ngươi, khi hắn phát hiện các ngươi, liền ngừng lại, sau đó gọi hai người các ngươi ra?
Sở Hoan nhìn chằm chằm mắt Tôn Cối.
Tôn Cối đáp:
- Đúng vậy, ta cùng Lang Oa Tử lo lắng an nguy của đương gia, cho nên vụng trộm đi theo, đi tới chỗ kia đương gia bỗng nhiên dừng lại, gọi chúng ta tới.
- Nói cách khách, ngươi cũng không thể xác định nơi vừa rồi chính là nơi Mã đương gia muốn tới.
Sở Hoan hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201671/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.