Sở Hoan nhìn thấy thân ảnh kia, chẳng khác nào gặp quỷ, liền xoay người muốn bỏ đi. Từ phía sau đã truyền đến giọng nói kiều mị:
- Ngài đứng lại. Ai cho ngài đi.
Sở Hoan cau mày nói:
- Bản quan là mệnh quan triều đình, muốn đi thì đi, chẳng lẽ ngươi bảo ta đứng lại ta phải đứng lại sao?
- Đây là doanh địa của ngài, ta là khách nhân.
Giọng nói đó, hiển nhiên là của Liễu Mị Nương. Tuy rằng một thân áo bông dày cộp, nhưng khi bước đi, vẫn cực kỳ yểu điệu, quyến rũ.
- Thân là chủ nhân, thấy khách nhân liền quay đầu bỏ đi, là đạo lý gì?
Sở Hoan buồn cười nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói tiếp:
- Bản quan có lẽ chưa xem cô là khách nhân.
- Ơ, không phải khách nhân, thì là cái gì?
Liễu Mị Nương đã tới gần, cười quyến rũ nói:
- Không phải khách nhân, chẳng lẽ là người trong nhà. Ha ha, hóa ra Sở đại nhân đã xem Mị Nương là người nhà? Thực sự là rất vui…
Nàng ta cười, xinh đẹp vô cùng, lúc đến gần Sở Hoan, vén khăn lụa che mặt lên, lộ ra nửa khuôn mặt.
Sở Hoan xoay người, nhíu mày hỏi:
- Cô vui vẻ? Chẳng lẽ cô không biết tối nay có người chết?
Liễu Mị Nương đáp:
- Chuyện đó lớn như vậy, ta đương nhiên không phải kẻ điếc.
Nàng tỏ ra rất đáng thương tội nghiệp, đôi mắt như có sóng:
- Cho nên người ta trong lòng sợ hãi, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201666/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.