Sở Hoan chỉ nhìn nàng, cũng không nói chuyện, là chờ nàng nói tiếp.
Thấy Sở Hoan nhìn mình, một ngón tay của Mị Nương đặt lên môi đỏ mọng, giọng nói giòn tan:
- Ngài nhìn người ta làm gì vậy? Trong lòng có chủ ý xấu gì sao?
Sở Hoan ôn hòa nói:
- Đúng là đang có chủ ý xấu, nếu ngươi lại nói xằng nói bậy, bản quan chuẩn bị bắt ngươi lại.
- Bắt lại?
Mị Nương Đôi đảo mắt quyến rũ:
- Bắt lại làm gì? Sợ ta chạy, sẽ không còn gặp được ta, trói ta ở bên cạnh ngài sao?
Sở Hoan không có cách nào khác, nói:
- Trời sắp sáng rồi, ngươi biết cái gì mau nói đi.
Lúc này Liễu Mị Nương mới cười khúc khích, thấp giọng nói:
- Sở đại nhân, ngài thuê lạc đà khách, có từng tìm hiểu lai lịch của họ hay chưa?
- Lai lịch?
- Đương nhiên.
Liễu Mị Nương nhẹ giọng nói:
- Ngài có biết, Mã Chính Nghĩa từng cứu cướp sa mạc, cướp sa mạc có lòng mang ơn đối với hắn hay không?
Sở Hoan ngẩn ra, hắn quả thật không rõ ràng việc này lắm, nhíu mày hỏi:
- Sao ngươi biết hắn đã cứu cướp sa mạc?
- Ài, ngài nhìn qua khôn khéo, hóa ra là đồ ngốc.
Liễu Mị Nương thở dài:
- Lạc Nhạn trấn cũng không bền chắc như thép, ngài dùng chút bạc, sẽ có rất nhiều người nguyện ý mở miệng đấy, cho đủ bạc, ngài sẽ biết một số thứ người khác không biết.
- Lời này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3201663/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.