Lần thi thứ hai trong tháng, Bạch Nguyệt Minh thi được hạng ba, tuy không được hạng nhất nhưng vẫn bị thầy giáo trừng mắt nhìn vài cái, cả một quá trình cậu cũng không dám hướng đến thầy giáo nhìn lấy một lần.
Lý Thư thấy cậu gục xuống bàn, lại nhìn thoáng qua thầy giáo, thấp giọng hỏi Bạch Nguyệt Minh, "Cậu muốn lấy học bổng kì này à? Thiếu tiền hả?"
"Không có." Bạch Nguyệt Minh mới vừa mở miệng nói một câu đã bị thầy giáo nhắc nhở, cậu nhanh chóng khóa miệng lại.
"Nếu cậu thiếu tiền, mình có thể cho cậu học bổng." Lý Thư vẫn luôn rất thương cảm Bạch Nguyệt Minh, ba hắn so với Bạch Nguyệt Minh lớn hơn mười mấy tuổi, hai người khẳng định không có tiếng nói chung, ba hắn cũng sẽ không biết đau lòng, nhất định chưa cho Bạch Nguyệt Minh tiền tiêu vặt.
Bạch Nguyệt Minh nào dám nói cái gì nữa, ngậm chặt miệng chú ý nghe thầy giảng bài. Lý Thư càng cho rằng ý nghĩ của hắn là đúng, hắn cảm thấy mối quan hệ giữa Bạch Nguyệt Minh với ba mình không thể dài lâu, nếu hắn không từ bỏ thì sớm muộn gì cũng có ngày hắn có thể mang Bạch Nguyệt Minh đi.
Sau khi tan học, Bạch Nguyệt Minh mặc kệ Lý Thư truy hỏi mà chạy đến dưới lầu tìm Lâm Thiếu Ngải.
Lâm Thiếu Ngải so với cậu còn bận rộn hơn, không chỉ làm việc cho hội học sinh mà còn kinh doanh nhỏ, bán chút đồ cũ. Sách của Bạch Nguyệt Minh cũng từ chỗ này mà ra.
Lúc Bạch Nguyệt Minh đến lớp bọn họ, Lâm Thiếu Ngải đang bị một đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-gia-phat-cho-toi-mot-omega-rat-ngot/197960/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.