Vài ngày sau Tôn gia có giỗ lớn, tôi và Thư Nhiễm lại có dịp gặp nhau. Giờ tôi cứ bị để ý em dâu này.
Trong bữa cơm ở nhà họ Tôn cực kỳ tôn ti, thậm chí đàn ông còn không uống rượu bia, quả thực hiếm có gia đình nào như vậy. Nhưng sau bữa ăn, khi mọi người tập trung ở phòng khách uống trà, bồng bà nội Tôn nhàn nhạt lên tiếng, không nói thẳng hay chỉ đích danh ai, mà thâm sâu khiến một vài ai đó chột dạ.
- Ông bà xưa luôn dạy: nghèo không đi đường thuỷ, giàu không nói chuyện ngoại tình.
Nhắc tới hai chữ " ngoại tình", tôi thấy bác cả Tôn đang chậm rãi nhấp ngụm trà thì khựng lại ho nhẹ. Đúng kiểu một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng. Tôi nghĩ vụ bác cả qua lại với thư ký bị khơi lại thế này, có phải bà nội chán ghét và không nể mặt con trai lớn, mượn đó mà nhắc nhở các con và các cháu khác? Nếu thật sự là thế, bà nội chồng tôi hẳn là một người mẹ lạnh lùng với chính đứa con đầu tiên của bà ấy!
Vậy mà bà ấy chẳng thèm liếc qua con trưởng mà nhìn thẳng về chỗ Tôn Hạo mà cười.
- Hạo, cháu giải thích cho bà nghe.
Tôn Hưng ở bên cạnh tôi hơi cười nhẹ, tôi cứ thấy sao sao ấy.
Tôn Hạo cũng cong môi cười và liếc nhanh qua chỗ bố mình, rồi nhẹ nhàng cất lời.
- Không đi đường thủy nghĩa là không làm những việc khó khăn nguy hiểm, làm giàu nhanh hoặc những việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-nhanh-cuoi-voi-yeu-ben/3739461/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.