Tôi định nói cho chồng nghe về việc của Tô Thanh và Địch Long, bởi tôi cảm giác Tôn Hưng là một người "ưu việt", cái gì chồng tôi cũng biết, cũng giỏi, biết đâu anh ấy sẽ có cách nhìn nhận nào đó với chuyện tình này.
Nhưng tôi lại thôi. Tôn Hưng là chồng tôi, nhưng không có nghĩa là anh ấy phải lo cho bạn thân của tôi. Anh ấy có rất nhiều việc rồi, tôi không nên làm phiền chồng vào cái giờ nghỉ ngơi đêm muộn.
***
Và ngày hôm sau, tôi lại được một phen hú hồn với bạn thân.
Lần này đến từ Địch Long. Không biết cậu ấy uống rượu nhiều cỡ nào mà xuất huyết dạ dày đến nỗi phải nhập viện. Tới mức này, hẳn là uống rất rất nhiều.
Tô Thanh vẫn giận nhưng không cạn tình tới mức không thèm đếm xỉa. Kết quả là tôi và cô bạn có mặt ở phòng bệnh của người còn lại.
- Tô Thanh, xin lỗi!
Câu đầu tiên mà một người với danh nghĩa bệnh nhân thở ra là lời xin lỗi dành cho một người mạnh khỏe có chút quầng thâm ở mắt.
- Ừ, đáng đời!
Tôi suýt phì cười với vẻ cố gồng ra tiện lạnh nhạt của Tô Thanh. Đặt giỏ quà thăm hỏi xuống bàn, tôi muốn tạo không gian riêng để họ có lời giải thích hoặc làm lành với nhau.
- Thôi mà, hai người giờ chắc tỉnh táo hơn rồi. Nói chuyện đi, tớ sẽ đợi ở ngoài.
Để giết thời gian, tôi đi loanh quanh trong khuôn viên viện và quyết định order một ly cafe ở canteen gần đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-nhanh-cuoi-voi-yeu-ben/3739460/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.