Thời gian thấm thoắt trôi qua thoáng chốc đã đến ngày giỗ của Bội Tử Hàn và vợ. Sáng hôm đó vẫn như thường lệ Bội Nghiên thức dậy lúc 6 giờ 30 phút sáng. Nhìn mặt cô nàng vẫn còn khá ngáy ngủ nhưng đôi mắt đã sưng lên đôi chút, vẻ phờ phạc khác hẳn ngày thường. Có lẽ là vẫn như mọi năm, cô gái nhỏ vì thương nhớ ba mẹ mình mà thức trắng đêm không ngủ.
Tuy nhiên dù cho có buồn và thương nhớ ba mẹ thế nào Bội Nghiên vẫn phải cố gắng vực dậy tinh thần để đên thăm mộ của ba mẹ. Bản thân cô hiểu năm đó ba mẹ vì bảo vệ cô nên mới không thể tránh khỏi cái chết. Chính cái suy nghĩ ấy đã dày vò cô công chúa nhỏ suốt một khoảng thời gian rất dài. Tuổi thơ cô cũng vì tự trách mình mà đánh mất đi nhiều sự hồn nhiên vui vẻ.
Thật ra Bội Nghiên rất biết ơn Du Trạch Dương, vì nếu không nhờ có anh có lẽ giờ cô cũng chỉ là đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ. Anh không những đã cưu mang cô còn lo lắng chăm sóc cho cô như con gái ruột. Những gì Bội Nghiên thích đều dễ dàng có được, anh chiều chuộng cô một cách vô điều kiện. Nhưng bản thân Bội Nghiên cũng tự hiểu, Du Trạch Dương vốn dĩ không hề có nghĩa vụ đó. Chính vì ân dưỡng dục và cưu mang ấy nên cô luôn rất cố gắng để trở thành người khiến anh tự hào. Dù cho có là bất cứ đề nghị nào của Du Trạch Dương Bội Nghiên cũng sẽ không từ chối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-may-man-van-co-the-gap-nguoi/3629858/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.