Rời khỏi chợ đêm Du Trạch Dương và Bội Nghiên quyết định sẽ dùng bữa trong xe, ban đầu công chúa nhỏ Bội Nghiên còn muốn chơi thêm các trò chơi. Nhưng sau khi gặp chuyện có lẽ vì sợ nên cô cũng không còn hứng thú nữa.
Du Trạch Dương đưa tay nhẹ nhàng nâng gương mặt trắng trẻo nõn nà của cô công chúa nhỏ. Anh mở hộc xe lấy ra một tuýp thuốc thoa rồi cẩn thận bôi lên vết hằn trên má cô gái nhỏ. Vừa thoa thuốc anh vừa đau lòng xuýt xoa:
- Đỏ hết lên rồi! Nghiên Nghiên có đau lắm không? Xin lỗi bảo bối, đều tại chú! Nếu chú không để cháu lại...
Nghe đến đây Bội Nghiên ngay lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay rắn chắt của Du Trạch Dương. Dường như hiểu được những gì anh đang nghĩ cô nàng liền khẽ lắc đầu rồi cười nhẹ nói:
- Cháu không sao! Không phải lỗi của chú! Chú đừng tự trách mà! Hơn nữa cháu cũng lớn rồi, sao có thể lúc nào cũng bắt chú ở bên cạnh mình được!
Du Trạch Dương nhìn cô công chúa nhỏ mình nâng niu, vừa bị đánh lại vừa phải an ủi mình khiến anh càng thêm đau lòng liền thở dài:
- Nghiên Nghiên, cháu quá hiền lành rồi! Nếu cứ thế này ra đường sẽ bị bắt nạt mất! Được rồi, thoa thuốc xong rồi! Mau ăn đi kẻo thức ăn nguội. Còn về đám du côn kia, chú sẽ xử lý!
- Chú đừng làm vậy! Cháu biết chú cảm thấy tức giận khi chứng kiến cháu bị đánh nhưng... cháu không muốn vì mình mà gây ra rắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-may-man-van-co-the-gap-nguoi/3629857/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.