Cô đi đến quầy bar lấy rượu một cách quen thuộc, rồi đi đến gõ cửa phòng khách VIP.
“Vào đi.”
“Thưa ngài, đây là rượu ngài gọi, có cần mở luôn không ạ?”
Vừa ngẩng đầu lên, cả hai người đều sững sờ.
Trần Hà Thu vẫn giữ nguyên tư thế đang cầm bình rượu của mình, ngón tay cô đã trở nên trắng bệch.
Nguyễn Hoàng Phúc lên tiếng trước: “Đi theo Lê Anh Huy rồi, vẫn phải đi bán thân sao?”
Sau năm năm gặp mặt, Trần Hà Thu phát hiện phản xạ của mình vẫn là sợ hãi, thật sự là thất bại.
“Tôi chỉ đến đây làm giúp, chị Trân không có đủ người.” Trần Hà Thu đứng lên: “Rượu đã đưa đến, tôi đi trước.”
Ầm–
Cánh cửa vừa mở ra nhanh chóng bị sức mạnh đóng lại.
Lòng bàn tay to lớn của Nguyễn Hoàng Phúc giữ trên cánh cửa, tay còn lại áp vào bức tường phía sau cô, ép cô vào một khoảng chật chội : “Cô ra tù khi nào?”
Trần Hà Thu khó khăn lùi về phía sau, cố gắng tránh xa anh ta một chút : “Mấy ngày trước.”
“Vừa ra ngoài liền đi tìm Lê Anh Huy?”
Trần Hà Thu có chút không hiểu :”Việc này có liên quan gì đến Tổng giám đốc Nguyễn?”
Nguyễn Hoàng Phúc cũng không biết mình bị làm sao, vừa nhìn thấy cô, trong lòng anh liền xuất hiện một loại dục vọng mãnh liệt đó chính là chinh phục cô. Anh đã quen nhìn vẻ mặt cô thận trọng lấy lòng mình, cũng đã quen nhìn dáng vẻ yếu đuối bất lực của cô khi cầu xin mình giơ cao đánh khẽ, anh đã quen đứng từ trên cao nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-ben-anh-em-nhe/428879/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.