“Tôi không có!” Trần Hà Thu hét lên, mới nhận ra sự phủ nhận của mình ra sao cũng là vô nghĩa:“Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, anh hận tôi vì tôi đã cưới anh, ngăn cản anh ở bên chị tôi mà? Anh còn muốn trả thù tôi như thế nào nữa?” Nguyễn Hoàng Phúc bóp chặt cằm cô, nhìn vẻ mặt có chút đau đớn của cô, lý trí của anh lập tức quay trở lại. Anh còn muốn trả thù cô như thế nào? Lý do lúc trước anh trả thù cô là vì cái chết của An Như, lý do đưa cô vào tù là vì cái chết của quản gia, nhưng bây giờ cả hai đều không liên quan gì đến cô, anh còn vì cái gì mà trả thù cô? Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Em trai của cô…” Trần Hà Thu liền giống như một con mèo nhỏ đang xù lông lên: “Đừng động vào em trai tôi, anh đã đồng ý với tôi, muốn trả thù như thế nào hãy nhắm vào mình tôi!” Đột nhiên, Nguyễn Hoàng Phúc cảm thấy không có ý nghĩa gì, buông cô ra ngồi trở lại ghế sô pha, dùng răng mở nắp chai uống một ngụm rượu: “Em trai cô đã như vậy, cho dù tôi không động vào nó, nó sớm muộn gì cũng chỉ là một người tàn phế mà thôi.” “Việc này không phiền Tổng giám đốc Nguyễn lo lắng.” Không còn bị anh ta kiểm soát, Trần Hà Thu nói một câu rồi liền chạy khỏi phòng VIP. Trở về phòng, Phùng Xuân vẫn có chút lo lắng: “Trần Hà Thu chị không sao chứ? Sao sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?” “Chị không sao” Trần Hà Thu uống vài ngụm nước lạnh: “Có người đến tìm chị sao?” “Đúng đúng, chị Trân vừa đến, em nói chị đi đưa rượu, chị Trân đột nhiên hoảng sợ, một mạch chạy đi.” Trần Hà Thu đã hiểu được phần nào, cô chỉ có thể gật đầu: “Chị ra ngoài gọi điện thoại, nếu chị Trân quay lại, em nói với chị ấy là chị ra ngoài, một lát sẽ quay lại.” Phùng Xuân gật đầu: “Được.” Ra tù đã nhiều ngày như vậy, Trần Hà Thu vẫn không dám liên lạc với nhà họ Trần. Cô sợ bản thân sẽ làm mất thể diện của em trai, sợ cha mẹ cô sẽ đòi tiền. Nhưng Trần Minh Tuấn dù sao cũng cùng một mẹ với cô, vừa rồi Nguyễn Hoàng Phúc nói “tàn phế” là có ý gì? Cô do dự hết lần này đến lần khác, quyết định gọi đi. Là Ánh Tuyết nghe máy. Nghe thấy là giọng của Trần Hà Thu, liền gào khóc: “Tôi rốt cuộc là làm nên chuyện sai trái gì! Sinh ra một đôi quỷ đòi nợ như vậy! Lớn đi làm gái tiếp rượu rồi vào ngồi tù, nhỏ thì cũng không chăm chỉ học hành, lại làm ra những chuyện như vậy… ” Trần Hà Thu cuối cùng cũng sắp xếp lại được toàn bộ câu truyện rời rạc. Cô vào tù không lâu, em trai cô liền nghỉ học . Không phải vì không trả được học phí, mà vì cậu bán dâm, bị nhà trường đuổi học. Đêm mà cậu bị bắt, cùng cậu nằm trên giường là một người đàn ông. Chuyện này gây xôn xao vô cùng lớn, nhà trường sợ hủy hoại danh tiếng nên tự mình ra tay trấn áp, nhưng dù sao thành phố Hà Nội cũng lớn như vậy, ai nên biết đều đã biết. Ánh Tuyết vừa khóc vừa nói: “Trần Hà Thu, cha con nợ nhiều tiền lắm. Chu Phân đã lấy hết tiền trong nhà rồi bỏ trốn! Giờ mẹ ra ngoài chỉ có thể đi taxi, còn không đủ tiền mua mỹ phẩm hàng hiệu. Mạt chược chỉ có thể chơi một trăm nghìn một lần, mọi người đều khinh thường mẹ! Mẹ biết con là một đứa bé ngoan, con sẽ không trơ mắt nhìn mẹ bị người khác xem thường phải không? Con có tiền không, cho mẹ ít tiền. ….. “
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]