“Đừng đi...” Ninh Vi Nhàn ôm chặt lấy Nhan Duệ nhẹ giọng nỉ non, đôi mắt totròng nhìn chằm chằm anh. Nhan Duệ nhíu mày, nhưng vẫn ngồi xuốnggiường, ôm lấy Ninh Vi Nhàn, hỏi: “Anh chỉ đi lấy khăn lông thôi, em chờ một chút có được không?”
Ninh Vi Nhàn lưỡng lự một lúc lâu, Nhan Duệ cũng kiên nhẫn chờ cô suy nghĩ, cho đến cô do dự gật đầu, anhnghiêng thân người hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy đi về phía phòngtắm. Chỉ mấy phút sau anh liền cầm khăn lông ra, Ninh Vi Nhàn kinh ngạcnhìn anh, thật sự không thể tin được người đàn ông trước mặt mình làNhan Duệ, anh đi tới, đem khăn lông gấp thành hình chữ nhật rồi nhẹnhàng lau mặt cho cô, thật ra thì mặt Ninh Vi Nhàn cũng không dơ mấy.Nhưng người nào hiểu? Chỉ là một cái khăn lông, thậm chí Nhan Duệ cũngkhông có ý gì, nhưng Ninh Vi Nhàn lại trầm mê trong đó. Cô quá khát vọng sự ấm áp, thế mới mù quáng đến nỗi không nhìn thấy phía sau sự ấm áp là ngọn lửa nóng bỏng... nó sẽ thiêu sống cô. Sau khi lau mặt xong NhanDuệ lại ra khỏi phòng ngủ, cũng mấy phút sau anh trở lại trên tay còncầm một ly sữa tươi. Ninh Vi Nhàn định đưa tay ra cầm lấy, nhưng NhanDuệ không cho, anh dùng ánh mắt ý bảo cô há mồm ra, để anh đút cô uống.Ninh Vi Nhàn cũng không phản đối, chỉ ngoan ngoãn há mồm ra, chất lòngấm áp chảy xuống bụng, khí lạnh trên người cũng bị xua đi, cho tới bâygiờ Ninh Vi Nhàn chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau/2056815/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.