Về đến nhà, vẫn không có ai như trước.
Ninh Vi Nhàn đã quen với không khí này, an tĩnh, cô độc, lạnh lùng. Không ai muốn đến quấy rầy cô, bởi vì bọn họ đều đã quên sự tồn tại của cô. Côco người lại trong góc phòng ngủ, trên người vẫn đang mặc bộ quần áodùng để đi ra ngoài, bộ đồ này cô thay khi về nhà họ Ninh, lúc này không có ai ở đây, sẽ để cô một mình chữa vết thương lòng. Ai mà không nhưvậy? Ở bên ngoài bị trăm ngàn vết thương, cuối cùng vẫn là tự mình cứulấy mình. Nhưng mà... chưa từng có ai giống như cô, không có bất kỳ ấmáp nào, chỉ có nghiêm túc học tập các nghi của giới quý tộc khiến côkhông có lấy một người bạn.
Đúng vậy, có người luôn luôn cô độc,tại sao người đó lại là cô? Vì sao cô cố gắng như vậy nhưng vẫn không có gì? Ninh Vi Nhàn ôm đầu, cuộn mình vào sâu trong góc, trước kia cũng là tình trạng này, nhưng cô không khó chịu như bây giờ. Mẹ nói, không thểly hôn, không thể ghen tuông, không thể yêu Nhan Duệ. Đúng vậy, mặc dùmẹ nói tốt nhất là không cần, nhưng cô biết, ý của câu nói đó là khôngcho phép, không thể.
Cô ngồi trong góc một lúc lâu, mãi cho đếnlúc cơ thể mỏi rã rời cũng không muốn đi ra. Thật ra lúc này cô nên bồidưỡng tình cảm với ba mẹ chồng để dung nhập vào nhà họ Nhan, nhưng... cô không muốn.
Tại sao lại như vậy chứ? Vì sao không có ai quan tâm cô dù chỉ một chút? Trên thế giới có nhiều người hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau/66056/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.