"Ngươi biết gì chưa, sau hẻm cách đây ba con phố tìm thấy một xác chết, bắt đầu thối rữa rồi."
"Nghe nói là một tên hoa hoa công tử gian dâm với vợ người ta xong bị trượng phu ả ta giết chết."
"Không phải, chính xác là một lão già ăn xin đói chết."
"..."
"..."
Trong khách điếm, lời bàn luận vang lên rôm rả, ai ai cũng tò mò với cái chết đã thối rữa vừa được phát hiện. Chu Diệp ngẩng đầu nhìn Ngưng Vũ đang bình thản uống trà, hồi lâu cũng không dám lên tiếng. Viễn Chi thấy y không yên như vậy thì nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Chu Diệp giật mình, y hết nhìn Ngưng Vũ rồi lại nhìn Viễn Chi, thấy Ngưng Vũ không để ý thì mới nhỏ giọng thuật lại vụ việc hai người gặp lại ngày hôm đó, xong còn cảm thán: "Lão mới chết một ngày, đáng lẽ cơ thể không nên thối rữa thành dạng đó mới đúng, nhìn tình trạng xác chết cũng không giống như trúng độc."
Viễn Chi nhíu mi, chén trà trên tay cũng hạ xuống: "Có biết nguyên do không?"
Đương lúc Chu Diệp định lên tiếng thì lại bị lời của Ngưng Vũ chặn lại, nàng nhìn thẳng Viễn Chi mà bật cười: "Chúng ta rời cung là có nhiệm vụ, đừng lo chuyện bao đồng."
"Đó là mạng người.", Viễn Chi nhịn không được phản bác lại, xong lại khiến cho Ngưng Vũ cảm thấy buồn cười: "Đã là một sát thủ thì quan tâm gì đến mạng người nữa chứ?"
Cổ họng Viễn Chi đột nhiên trở nên khô khốc, một chữ cũng không thể tiếp tục thốt lên, nàng phức tạp nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-van-nhan-tam/248385/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.