"Vào đi."
Viễn Chi đặt sách xuống, thần sắc có điểm không tốt nhìn Ngưng Vũ ôm điểm tâm đi vào. Sau những chuyện hôm qua, nàng đối với đối phương vẫn còn một số định kiến nhất định, nhưng đối phương lại vẫn như thường muốn cười sẽ cười, đối với nàng hoàn toàn không có khúc mắc.
"Muốn nếm thử bánh bao ta mới làm không?", Ngưng Vũ cười lại gần, còn nháy mắt một cái với sư muội xinh đẹp: "Nhân lúc còn nóng thử một chút đi."
"Không muốn.", Viễn Chi chợt thấy sự xuất hiện của nàng lúc này thật phiền phức, nhưng lại không cách nào đuổi người đi.
Chỉ là hôm nay Ngưng Vũ lại không tiếp tục giây giưa với nàng nữa, đối phương chỉ mím môi đặt tráp bánh xuống bàn, y phục mang theo vị đàn hương nhàn nhạt lướt qua chóp mũi nữ nhân khiến nàng thoáng chốc ngẩn người. Đợi đến khi choàng tỉnh thì Ngưng Vũ đã lùi lại, vẫn mang theo âm điệu dịu dàng mà nói: "Hôm nay ta không quấy rầy muội nữa, nhưng nhớ phải ăn bánh đó."
Đoạn, nàng lập tức xoay người rời đi, thân ảnh tử y dần khuất sau cửa gỗ khiến đáy lòng Viễn Chi mất mát, muốn giữ người lại xong cổ họng khô khốc. Nàng nhìn tráp bánh, trong mắt toàn là tình tự phức tạp. Cuối cùng vẫn là cầm bánh lên nếm thử.
Sau khi Ngưng Vũ rời đi không lâu thì Huyên Nghiên đến, giống với Ngưng Vũ, nàng cũng mang theo một tráp thức ăn. Vừa thoáng thấy bóng nàng Viễn Chi đã nhíu mày nói: "Mang đi đi, ta không muốn ăn."
Cơ thể Huyên Nghiên khựng lại, nàng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-van-nhan-tam/248386/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.