- Xin hỏi, cô là...
Triệu Thụy Miên nhất thời bị dọa cho ngây ngốc. Mặc dù không phải là đứa trẻ vừa sinh ra đã mất cha mẹ. Nhưng 300 năm sống trên đời, bây giờ tận mắt nhìn thấy cha bằng xương bằng thịt, cô có xúc động muốn khóc.
Đặng Vân Du thấy cô cứ đứng như pho tượng thì thúc nhẹ vào tay. Triệu Thụy Miên giật mình, ánh mắt tò mò của Triệu Thụy Nguyên vẫn kiên nhẫn nhìn. Triệu Thụy Miên nở nụ cười tươi tắn hơn lúc bình thường.
- Xin chào, làm phiền đại thúc. Chúng tôi là người từ xa đến đây. Trong người không còn tiền nên muốn nhờ tá túc ở nhà thúc vài ngày.
Thấy Triệu Thụy Nguyên dừng mắt đánh giá bọn họ. Đặng Vân Du nở nụ cười cứng nhắc, Vương An Cơ lơ đễnh nhìn vào bên trong. Triệu Thụy Nguyên thấy sắc trời cũng đã tối thật. Đám bọn họ có tận hai cô nương xinh xắn lễ phép, chắc cũng sẽ không có ý đồ gì. Nghĩ vậy, ông mở rộng cửa ra, niềm nở nói:
- Mời các vị tự nhiên.
Triệu Thụy Miên tuy hào hứng vì được đồng ý nhưng cũng hơi trách móc cha, nhỡ như người gõ cửa không phải bọn họ mà là bọn người xấu thì sao. Diệp Yên Đan ôm bụng từ trong rèm đi ra, nhìn thấy hai cô nương và một nam tử tuấn tú thì tròn mắt. Triệu Thụy Nguyên một lần nữa giải thích tình cảnh của bọn họ với vợ mình.
- Vậy à? Ba vị đã ăn gì chưa? Để ta dặn đầu bếp làm vài món.
- À, không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-ngam-chan-nhan-thanh/2330637/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.