Triệu Thuỵ Miên thức dậy, cũng là lúc nhìn thấy ánh mắt trời chói chang giống như muốn đâm mù cả mắt cô. Triệu Thuỵ Miên uể oải ngồi dậy, phát hiện cô đang nằm trên một bãi cỏ lớn, được chăm sóc xanh tốt. Nhìn qua bên cạnh, Vương An Cơ và Đặng Vân Du vẫn còn chưa tỉnh.
Cô khẽ mỉm cười. Vậy là bọn họ đã xuyên qua rồi. Triệu Thuỵ Miên lay nhẹ Vương An Cơ dậy. Vương An Cơ theo phản xạ lập tức túm lấy tay cô toang bẻ ngang, may mà cô la lên một tiếng. Đặng Vân Du giật mình ngồi phắt dậy như mộng du.
- Chuyện gì... có chuyện gì? - Nỗi đau buốt ở cánh tay ép Đặng Vân Du tỉnh táo. Cô mở to mắt, nhìn khung cảnh xung quanh - Chúng ta đến đâu vậy? Đã chết rồi sao?
Vương An Cơ bất giác thấy mình đang siết chặt tay Triệu Thuỵ Miên, hắn thả tay. Triệu Thuỵ Miên ngại ngùng xoa cổ tay. Cô phủi mông đứng dậy, phóng tầm mắt phía xa
- Nếu tôi đoán không lầm, chúng ta... đã xuyên không rồi.
- Xuyên không? Chính là giống như trong phim, xuyên đến thời cổ đại sao? Thật ảo diệu. - Đặng Vân Du quên cả đau đớn, thích thú chạy nhảy khắp nơi.
Vương An Cơ đứng dậy, sửa lại y phục. Thân hình cao lớn của hắn lấn át cả cô, khiến Triệu Thuỵ Miên không tự nhiên mà ho một cái. Cô vẫn còn nhớ rất rõ. Trước khi đến đây, cô đã nắm chặt tay của Vương An Cơ mà gào thét không buông tay. Nghĩ lại lúc đó thật là xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-ngam-chan-nhan-thanh/2330635/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.