Phải công nhận lúc còn trẻ, cha Thụy Miên rất đẹp trai. Vẻ đẹp đạo mạo của sự trưởng thành, đầu luôn ngẩng cao, hai tay đặt sau lưng nho nhã. Đặng Vân Du không theo ông về nhà nữa mà đứng lại một hồi lâu. Sau đó có vài vị quan nữa đi ra. Bàn với nhau rất nhiều chuyện, cô nghe được cũng rất nhiều, nhưng không có chuyện nào đáng quan tâm.
Nghĩ bụng, nếu cứ thế này thì tiến triển chẳng được bao nhiêu. Đặng Vân Du đánh liều thừa lúc bọn quan lại ra ra vào vào lẻn vào Chân Nhân điện. Tuy đã được miêu tả lại nhưng đúng là nhìn tận mắt vẫn thích thú hơn nhiều. Đặng Vân Du mắt tròn mắt dẹt ngắm nhìn, vẫn không quên núp vào một bụi cây.
Cô vẫn đang là thành phần thích khách vô danh. Đặng Vân Du đang muốn tìm đường đi vào chỗ nghỉ ngơi của hoàng đế thì cổng điện phía sau mở ra. Một công công gấp gáp đi vào, mặt mày tím xanh. Phía sau là một cỗ xe ục ịch được gần sáu nô tài đẩy vào. Bên trên phủ mộ tấm vải lớn màu trắng đã ngả đen.
Công công lấm lét quan sát, rồi hạ lệnh đóng cổng điện lại, miệng không ngừng giục.
- Nhanh lên, nhanh lên.
Giống như đang vận chuyển hàng cấm vậy. Đặng Vân Du nổi lên tò mò. Linh tính mách bảo thứ bọn họ đang đưa đi rất quan trọng. Đặng Vân Du lấy một viên đan trong túi gấm ra. Hơi chần chừ rồi nuốt khan. Cả người cô lập tức trở nên trong suốt. Viên thuốc tàng hình này rất trân quý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-dau-lai-ngam-chan-nhan-thanh/2330639/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.