Thời Văn Nhân vẫn cau mày vùi trong lồng ngực của Lương Văn Viễn, khóe mắt cô ngập những giọt nước mắt đau đớn, một tay ôm lấy ve áo của Lương Văn Viễn, nhỏ giọng nức nở.
Lương Văn Viễn ôm cô, không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực.
Anh khẽ vén phần tóc rối của Thời Văn Nhân sang một bên, nhẹ giọng nói: “Em cố gắng nhé, chúng ta sẽ đến ngay thôi.”
Chiếc xe đen tuyền lao nhanh trên con đường nhựa sẩm tối xám xịt không chút ánh sáng, có lẽ vì đang là giờ cao điểm buổi tối nên vừa lái xe vào đường chính thì lập tức gặp phải ùn tắc.
Ánh đèn hậu đỏ chói xé toạc khung cảnh này thành một vết nứt, đổ xuống một lượng ánh sáng đỏ.
Lương Văn Viễn nhìn dòng xe cộ bất động ngoài cửa sổ một lúc lâu, dần dần hậm hực nhíu mày.
Tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu, mồ hôi lạnh chảy dài trên má.
“Gọi cho lão Tống đi.” Giọng nói của Lương Văn Viễn đều đều.
Tài xế đáp lại mấy tiếng rồi lấy điện thoại di động gọi cho Cục trưởng Tống.
Không lâu sau, mấy chiếc xe mô tô của cảnh sát từ phía trước lao tới qua dòng xe cộ dài, kéo còi báo động trước khi đến gần thân xe ô tô, rồi một đuôi xe đẹp đẽ xuất phát mở đường cho chiếc Audi.
Những chiếc xe xung quanh từ từ hạ cửa sổ xuống, tò mò nhìn xem chiếc xe có thể khiến xe cảnh sát mở đường rốt cuộc là của ai, nhưng tất cả đều vô ích, trừ việc nhìn thấy chiếc xe kia nghênh ngang rời đi ra thì không ai thấy được bất cứ bí mật gì.
Xe cảnh sát mở đường, phóng thẳng tới bệnh viện.
Trước khi xe dừng hẳn, Lương Văn Viễn đã bế Thời Văn Nhân vào phòng cấp cứu.
Lương Văn Viễn vừa đặt Thời Văn Nhân lên giường bệnh thì chủ nhiệm khoa ngoại đã đến.
“Văn Viễn, có chuyện gì vậy?” Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực vang lên từ phía sau.
Lương Văn Viễn trả lời: “Cô ấy bị trẹo mắt cá chân rồi, lão Lý.”
Người đến là một nữ bác sĩ, bà có mái tóc hoa râm, không đeo kính, chiếc áo blouse trắng tinh tươm, tinh thần phấn chấn, trông không hề giống đã có tuổi.
“Tôi tưởng có chuyện gì, xem bộ dạng vô cùng lo lắng của cậu kìa, lát nữa chụp phim khám là được.” Lão Lý tiến tới kiểm tra mắt cá chân sưng tấy của Thời Văn Nhân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi mắt cá chân của cô bị xoay nhẹ, Thời Văn Nhân thở gấp vì đau đớn, vừa nắm lấy cánh tay đang buông thõng bên cạnh của Lương Văn Viễn, một tay che lên mắt, vô thức nức nở kêu lên: “Đau quá, Lương Văn Viễn.”
Lương Văn Viễn cầm ngược lại bàn tay mảnh khảnh của cô, nói với lão Lý: “Phiền lão Lý hãy thu xếp càng sớm càng tốt."
Sau nhiều lần đi qua đi lại, Thời Văn Nhân được Lương Văn Viễn bế vào phòng bệnh, do được tiêm thuốc giảm đau nên cuối cùng cô cũng ngừng khóc lóc kêu đau.
Mặc dù mắt cá chân của cô bị sưng tấy nhưng nó không làm tổn thương xương. Tuy nhiên, Lương Văn Viễn vẫn bắt cô nằm viện, lại yêu cầu cô nghỉ ngơi đàng hoàng.
Lương Văn Viễn cởi áo vest ra, đặt lên lưng ghế rồi quay người đi ra ngoài nghe điện thoại.
Trong căn phòng bệnh đen kịt chỉ có ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ đầu giường, ánh sáng ấm áp chiếu rọi trong khoảng không gian gần, trần nhà ánh lên chút ít ánh sáng, vài vòng sáng rực rỡ sắc màu lay động bên trên rồi phản chiếu xuống.
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ hơi hạ xuống, những cành cây rậm rạp in bóng lên cửa sổ, Thời Văn Nhân yên lặng nằm trên giường bệnh, nhìn thân cây đung đưa ngoài cửa sổ.
Cô nghĩ chắc ngoài cửa sổ lạnh và nhiều gió lắm.
Cô ngước mắt nhìn chằm chằm vào ánh đèn đêm, từng hình ảnh của Lương Văn Viễn hiện lên trong đầu cô, cuối cùng dừng lại ở cảnh Lương Văn Viễn ôm cô, nhẹ nhàng thủ thỉ trong xe.
Người trưởng thành có rất nhiều khúc mắc, anh tới tôi đi, cho dù Thời Văn Nhân không có mắt nhìn thì cô vẫn có thể nhìn ra được đôi điều.
Cô quay đầu lại nhìn bóng lưng của Lương Văn Viễn qua cửa kính.
Đó quả thực là một ngoại hình có thể khiến bất cứ người phụ nữ nào phải lòng anh, chỉ một cái nhìn từ phía sau cũng có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô thừa nhận ngay từ lần đầu tiên gặp anh cô đã cảm thấy rung động, không ai có thể cưỡng lại được sự dịu dàng của Lương Văn Viễn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người phụ nữ đó nói đúng, cô đã rơi vào lưới tình mất rồi.
Nhưng ý niệm này đã định sẽ không có kết quả, cô không có nhiều can đảm.
Gọi điện xong, Lương Văn Viễn đẩy cửa vào, ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Ánh sáng ấm áp lan ra một nửa người anh, toàn thân bị ánh sáng chia cắt trông tựa một vực sâu không ai có thể đến gần, có thể thu nạp vạn vật.
“Lương Văn Viễn.” Cô khẽ gọi anh.
“Ừm?” Lương Văn Viễn tắt đèn điện thoại di động rồi ngước nhìn cô.
“Áo khoác của anh vẫn còn ở chỗ tôi.” Cô bịa bừa ra một cái cớ.
“Ừm, cứ để đó đi, tôi còn nhiều quần áo.” Anh đứng dậy, kéo chăn cho Thời Văn Nhân rồi lại ngồi xuống.
Lương Văn Viễn bắt chéo chân ngồi tựa vào lưng vào ghế bất động với vẻ mặt thản nhiên nhưng dưới mắt lại có đôi chút dịu dàng, khuôn ngực rộng phập phồng theo hơi thở, chiếc áo sơ mi anh đang mặc cũng hiện đầy nếp nhăn vì Văn Nhân, thoạt trông có vẻ vô cùng không phù hợp với anh.
“Hôm nay... cảm ơn anh.” Cô giấu nửa khuôn mặt dưới chăn, ồm ồm nói.
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Thời Văn Nhân, Lương Văn Viễn cảm thấy buồn cười, hẳn là cô nàng này lại có điều muốn nói.
“Số lần phải cảm ơn tôi khá nhiều đấy, em chỉ cảm ơn hôm nay thôi à?” Anh mỉm cười, hờ hững nói.
Cô khẽ chớp mắt, trong mắt ánh lên tia sáng: “Vậy anh muốn tôi phải cảm ơn anh bao nhiêu lần?”
Lương Văn Viễn bắt chéo một chân, giả vờ suy nghĩ, hai tay đan lại đặt trên đùi, đảo mắt một vòng rồi nói: “Em có thể cảm ơn tôi bao nhiêu lần?”
Thời Văn Nhân đáp lại: “Anh cho tôi cảm ơn bao nhiêu lần, tôi sẽ cảm ơn bấy nhiêu lần.”
Lương Văn Viễn nhìn người trên giường rồi cúi xuống kéo gần khoảng cách giữa hai người, ánh đèn quá mờ, anh không nhìn thấy được dáng vẻ của cô.
Lương Văn Viễn nhìn đôi mắt đỏ hoe e lệ của Thời Văn Nhân, ngồi vững vàng trên ghế, đáp lại như chỉ thuận miệng nói vậy: “Nếu bảo em phải cảm ơn tôi cả đời thì sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]