Thời Văn Nhân vừa kết thúc bài diễn văn thì trên lưng đã toát ra một mảng mồ hôi mỏng, không hiểu sao, khoảnh khắc đối diện với ánh nhìn của Lương Văn Viễn khiến cô căng thẳng không thôi, chỉ sợ sẽ xảy ra sai sót gì. 
Cô cầm bản thảo bước xuống sân khấu, vô thức nhìn về phía chỗ của Lương Văn Viễn, nhưng nơi đó không còn ai nữa, không biết anh đã rời đi tự lúc nào. 
Cô không quay lại mà quay gót rời khỏi khán phòng bằng cửa bên, khán phòng ngột ngạt đến mức cô không thở nổi. 
Thời Văn Nhân đi dọc hành lang tới cầu thang, khi đến góc quanh, có tiếng cười vọng lại, sau đó là một giọng nói có vẻ đùa cợt: “Thích cô bé đó rồi hả? Chẳng ngờ nổi hôm nay cậu lại có mặt ở đây đấy.” 
Thời Văn Nhân bước chậm lại, mồ hôi mỏng bị gió thổi qua khiến cô chợt rùng mình. 
“Hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi tới đây để góp vui thôi.” 
Giọng nói lạnh nhạt hơi khàn vì nhuốm mùi khói thuốc nghe có vẻ vô cùng hồn hậu. 
Đến gần hơn, Thời Văn Nhân dừng bước, ngửi thấy mùi hương ấy. 
Là Lương Văn Viễn. 
Cô mím môi, giữa mày hơi nhíu lại, răng cắn nhẹ vào phần thịt trong của môi dưới. 
Ngay khi cô đang nghĩ có nên quay vào trong hay không thì đột nhiên có một giọng nói xuất hiện từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ. 
“Bạn gì ơi, có cần tôi giúp gì không?” 
Thời Văn Nhân quay lại thì thấy một cô gái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quanh-nam/3721844/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.