Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137
Chương sau
Ba người phụ nữ bước vào ai nấy đều là mĩ nữ. Một người mặc thanh y, tay đang bưng một cái khay bên trong là một bát cháo còn đang bốc hương nghi ngút, nàng búi tóc cao khuôn mặt hiền từ. Một người mặc hồng y thân hình nẩy nở giống như bông hồng nở rộ. Một người mặc bạch y khuôn mặt ́́nhtinh sảo toàn thân tỏa ra khí chất cao thượng. Người phụ nữ mặc thanh y bưng bát cháo tới cạnh cửu hoàng tử. Đặt bát cháo xuống giường nàng giang tay ôm lấy hắn vào lòng vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của hắn giống hệt như mẹ hắn từng làm. Vừa ôm hắn nàng vừa dỗ dành: -Hài tử ngoan mau nghín đi đừng sợ có ta ở đây rồi sẽ ko có ai bắt nạt con đâu. Con nhìn nè ta còn nấu cháo cho con ăn nữa này. Cảm nhận được sự yêu thương của người phụ nữ hắn ngừng khóc. Lúc này bỗng có mấy thanh âm ùng ục vang lên từ bụng của hắn. Tiếng bụng réo khiến cho tất cả mọi người trong phòng phải mỉm cười. Người phụ nữ mặc váy hồng lấy một tay che miệng cười nói: - Lục muội thật khéo nha vừa mới đó đã dỗ dành được tiểu hài tử rồi. Mau cho nó ăn ko bụng nó réo lên rồi kìa. Người phụ nữ mặc thanh y nghe thấy vậy thì đỏ mặt bưng lên bát cháo bón cho hắn ăn. Trong khi ăn mọi người cũng hỏi hắn một số điều như tên tuổi nhà ở đâu cha mẹ tên gì..... Việc hắn là cửu hoàng tử cũng làm họ khá bất ngờ. Mặc dù qua quần áo hắn đang mặc mọi người cũng có thể đoán được thân thế hắn bất phàm nhưng cũng ko có nghĩ tới hắn là một hoàng tử. Đồng thời hắn cũng biết sơ sơ về những người này. Người trung niên tên là Sở Chính Long là một kiếm hoàng ( các bậc cảnh giới của kiếm tu thì hơi khác với tu linh và tu khí bao gồm kiếm sĩ - kiếm khách -kiếm tôn - kiếm hoàng - kiếm trung đế quân- thần kiếm -Và cao hơn thì ko rõ.)ẩn cư núi rừng Bạch Mã. Còn nữ tử mặc thanh y tên Lục Niệm Từ, nữ tử mặc hồng y tên la Hoa Nguyệt Thi còn nữ tử mặc bạch y tên là Tiêu Dao Dao. Cả ba người đều thê tử của Sở Chính Long. Đêm qua khi thanh kiếm rơi xuống chùng hợp hắn đi qua nên tiện tay cứu hắn một mạng. Biết vậy hắn nhìn Lục Niệm Từ và nói: - Lục cô cô có thể đưa con về với mẹ được không con rất nhớ mẹ. Sau đó hắn xà vào lòng Lục Niệm Từ làm nũng. Thấy vẻ mặt đáng yêu của hắn nàng cũng mềm lòng: -Chính Long hay là chàng mang nó về đi Nhìn nó thật tội nghiệp. Người đàn ông xoa xoa cằm rồi nói: -Ta thấy thiên tư của đứa bé này cũng định giữ nó lại để làm chuyền nhân nhưng thân phận của nó lại qúa lớn nên chắc cũng phải gặp mẹ cha nó nói chuyện một chút. Nghe người đàn ông nói mọi người cũng nhịn ko được mà nhìn lại hắn một lần. Sau khi nhìn lại,Tiêu Dao Dao cũng ồ lên: -Quả nhiên thiên tư ko tệ nhưng nó cũng vẫn còn nhỏ hay ta cứ tạm đưa nó về đợi nó lớn hơn một chút cũng ko muộn mà đúng ko?? Vậy là tối hôm đó hắn được đưa trở lại hoàng cung trong sự vui mừng khôn siết của mọi người cùng sự lo âu của một số người. Còn về việc hắn sẽ được một vị kiếm hoàng nhận làm đồ đệ thì vị hoàng đế của chúng ta đồng ý cả hai tay ( ngu gì một vị kiếm hoàng tương đương với cường giả cấp đế là thần long thấy đầu ko thấy đuôi đó) và hẹn 2 Sở Chính Long sẽ quay lại đón hắn.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137
Chương sau