Niên Tiểu Mộ cảm nhận được sự bất an của cô bé nên khẽ vỗ lưng, hát một khúc hát ru cho cô bé dễ ngủ.
Chẳng mấy chốc, cô bé đã thiếp đi trong lòng cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lúc ngủ cũng trắng trắng tròn tròn.
Lông mi dài giống như hai cây quạt nhỏ, che phủ đôi mắt.
Cô bé đáng yêu như thế, lúc ôm vào ngực, tựa như cục bột nhỏ, mềm mềm.
Có lẽ là vù từ nhỏ đã không có mẹ, Tiểu Lục Lục nhìn thì có vẻ hoạt bát cở mở nhưng thực chất lại thiếu cảm giác an toàn hơn bất cứ đứa trẻ nào khác.
Nhất là lúc đi ngủ càng thể hiện rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô bé, Niên Tiểu Mộ không hiểu sao có chút đau lòng, cũng không biết sao mẹ cô bé có thể bỏ lại một bảo bối đáng yêu như vậy.
Niên Tiểu Mộ cúi đầu, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, rồi đặt cô bé lên giường, đắp chăn cho cô bé.
Chờ cô bé ngủ say, mới cất bước rời khỏi.
Trở lại phòng mình, xương cốt toàn thân cô đều rã rời.
Cô ngã vật lên giường, cuốn chăn, chuẩn bị ngủ thẳng cẳng bất kể trời đất.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt đẹp trai đến yêu nghiệt của Dư Việt Hàn, và cả nụ hôn khiến người ta hít thở không thông kia nữa…
Rất nhanh, cô lại ngồi bật dậy, nâng cánh tay, ngửi ngửi mùi trên người mình.
Là ảo giác của cô sao? Vì sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-deu-vi-em/2867700/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.