“Niên Tiểu Mộ, cách xa tôi một chút.” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, rất gợi cảm.
Nghe anh nói thế, Niên Tiểu Mộ ngây ra.
Kinh ngạc nhìn anh.
Tính tình người này quả thực không phải chỉ ở mức vui buồn thất thường thông thường!
Niên Tiểu Mộ vứt khăn tay vào trong thùng rác, không chỉ không rời đi mà còn cầm điều khiển từ xa mở điều hòa, sau đó vươn tay về phía anh.
“Nâng đầu lên một chút, hạ thấp gối đầu xuống, như vậy ngủ mới thoải mái.”
Cô là hộ lý, bỏ qua thành kiến với Dư Việt Hàn, chăm sóc người bệnh là sở trường của cô.
Thấy anh thất thần, tay cô liền dùng sức, rút chiếc gối ở dưới đầu anh ra.
Bị anh trừng mắt nhìn cũng không sao cả, cô nhún vai.
Cô chính là người như vậy, người khác khách khí với cô, cô cũng sẽ khách khí với họ.
Còn nếu có người cố tình gây sự, cô chỉ có thể càng hung dữ hơn người nọ mà thôi!
“Không phải muốn uống nước à, uống hết nước trong ly đi.” Cô cầm ly nước, đưa tới bên môi anh.
Tình huống hiện tại của anh, uống nhiều nước mới giúp cho thuốc trong người mau bị bài tiết ra ngoài.
“Cô đang ra lệnh cho tôi?” Dư Việt Hàn nhíu mày, thanh âm trầm xuống.
Anh lớn từng này, lần đầu tiên có người dám ra lệnh cho anh, hơn nữa còn là phụ nữ.
“Bớt kiêu căng đi, sinh bệnh thì phải biết nghe lời, ít nói mới ít chịu khổ.” Niên Tiểu Mộ đưa ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-deu-vi-em/2867698/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.