Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129
Chương sau
Niên Tiểu Mộ, “…” Trước khi cô tới biệt thự nhà họ Dư phỏng vấn, có nghe nói qua Dư Việt Hàn mắc bệnh cuồng con gái. Cho dù là đi công ty cũng dẫn theo con gái mình đi cùng. Cô vẫn cho rằng đây chỉ là lời đồn, không ngờ lại là thật. “Niên Tiểu Mộ, cô còn đứng đấy ngẩn người à? Cô chỉ còn tám phút thôi đấy.” Quản gia giơ đồng hồ ra, nhìn chằm chằm kim phút nhắc nhở cô. Niên Tiểu Mộ lấy lại tinh thần, vừa đóng cửa liền lấy tốc độ chóng mặt sửa soạn chính mình. Đúng giờ liền vọt vào phòng khách. Ngẩng đầu, liền thấy trợ lý đang báo cáo công việc. “Cậu chủ, tôi đã dựa theo thủ tục tiến hành khởi tố Phương Chân Y, đây là báo cáo phân tích thành phần thuốc.” Trợ lý đưa văn kiện tới trước mặt Dư Việt Hàn. “Loại thuốc bị bỏ vào trong rượu và hương nhang là cùng một loại, chỉ có điều, liều lượng thuốc trong hương nhang ít hơn nhiều nên thời gian phát tác chậm hơn. Chúng tôi cũng điều tra ra được ai là người cung cấp thuốc.” Nghe vậy, Niên Tiểu Mộ theo bản năng nhìn Dư Việt Hàn. Anh ngồi trên ghế sofa, ánh sáng hắt lên sườn mặt anh, khiến cho gương mặt góc cạnh như được phủ một tầng hào quang, rất mê người. Khí thế kiệt ngạo tỏa ra từ người anh. Ngón tay thon dài lật tài liệu, nhìn lướt qua, khóe miệng gợi lên ý cười trào phúng, “Quả nhiên là bà ta.” Ai? Niên Tiểu Mộ nghe anh nói mà không hiểu gì cả. Một giây sau, chỉ thấy Dư Việt Hàn đứng dậy từ trên ghế sofa, quay đầu nhìn về phía cô. Bốn mắt nhìn nhau, Niên Tiểu Mộ ngừng thở. Cô đi lên phía trước, “Không phải tôi cố ý nghe lén, tôi thấy hai người đang nói chuyện, cho nên…” Cô xấu hổ sờ sờ cái mũi nhỏ, quay đầu nhìn quanh phòng, “Tiểu Lục Lục đâu?” Chẳng phải nói muốn cùng nhau ra ngoài sao? “Chờ cô lâu quá lại ngủ rồi.” Dư Việt Hàn cụp mắt, lạnh nhạt mở miệng. Niên Tiểu Mộ, “…” “Trước đi với tôi đến một nơi đã.” Dư Việt Hàn đút tay vào túi quần, cất bước đi ra ngoài. Ra khỏi biệt thự chính, nhưng không phải rời khỏi nhà họ Dư mà là đi đến biệt thự nhỏ bên cạnh. Nhìn phương hướng, hình như là nơi ở của Dư Huy Duy và Trình Tú Lộ. Không đợi Niên Tiểu Mộ suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ đã đến cửa biệt thự nhỏ. Dư Việt Hàn đột nhiên dừng chân, Niên Tiểu Mộ không kịp phản ứng liền đụng đầu vào lưng anh. “Đau quá!” Niên Tiểu Mộ che lấy mũi mình, theo bản năng đấm lên lưng anh một cái. Đến khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của anh, cô mới nhận ra, là cô va phải anh vậy mà lại còn đấm anh nữa chứ… “Niên Tiểu Mộ, cô muốn chết lắm à?”Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, giống như truyền tới từ địa ngục. Niên Tiểu Mộ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu. Cô thốt lên, “Cậu chủ, vừa rồi trên lưng anh có con muỗi.” “…” Khóe miệng Dư Việt Hàn giật giật, nheo mắt nhìn cô. Giống như là đang nghiên cứu, sao cô lại có dũng khí nói ra một lời nói dối vụng về như thế. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt linh động của cô, lại nhìn đôi môi anh đào vì khẩn trương mà mím lại… Anh lại có suy nghĩ không muốn vạch trần cô. “Cậu, cậu chủ…” Người trong biệt thự nhỏ thấy Dư Việt Hàn đứng ở cửa, khẩn trương đến mức ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp. Vội vàng xoay người đi thông báo cho Trình Tú Lộ. Dư Việt Hàn rời ánh mắt khỏi người cô, cất bước đi vào biệt thự nhỏ. Bọn họ vừa đến phòng khách, liền thấy Trình Tú Lộ ăn vận xinh đẹp, vội vã từ trong phòng đi ra. “Việt Hàn, cháu đến thăm thím sao không báo trước một tiếng, để thím cho người chuẩn bị…” Trình Tú Lộ còn chưa nói hết, Dư Việt Hàn đã giơ tay ném một phần văn kiện đến trước mặt bà ta!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129
Chương sau