Đột nhiên bị bà ta hét vào mặt, Niên Tiểu Mộ chẳng hiểu ra sao, cô nhìn bà ta, nhưng ánh mắt lại dán chặt lấy người đứng phía sau.
Phương Chân Y biến đâu mất hơn nửa ngày trời, vừa xuất hiện thì lại đúng lúc Trình Tú Lộ bị thương ở mông, vì vậy cô ta thành người giúp bà ta băng bó.
Theo lý mà nói, đáng lẽ Trình Tú Lộ muốn trở về biệt thự nhỏ thì Phương Chân Y phải là người đỡ mới đúng.
Cố ý tới đây sai bảo cô, chẳng lẽ bà ta định trút giận lên người cô ư? Cái mông bị thương của bà ta có phải do cô đâu cơ chứ?
Niên Tiểu Mộ ngẫm nghĩ một lúc, đặt Tiểu Lục Lục lên ghế sofa rồi đứng lên.
“Bà chủ, anh Hàn căn dặn, tôi phải ở canh cô chủ nhỏ, một tấc cũng không được rời, tôi sợ là tôi không đưa bà đi được.”
“Đừng nghĩ rằng lấy Tiểu Lục Lục ra làm cái cớ thì tôi không làm gì cô được!” Trình Tú Lộ bước lên phía trước, chỉ vào chiếc khay đựng quýt, “Tôi nhớ quýt này là để cho Tiểu Lục Lục, đúng không? Cô chỉ là một hộ lý nhỏ nhoi mà lại dám ăn vụng đồ của cô chủ nhỏ, nếu như tôi xử lý thì cô đừng hòng có tư cách ở lại nhà họ Dư.”
“…” Niên Tiểu Mộ nhíu mày.
Hoa quả trong khay đúng là cho Tiểu Lục Lục, nhưng mà Tiểu Lục Lục cứ bắt cô phải ăn.
Cô không cự tuyệt được nên mới ăn một ít, cái này mà cũng là cái cớ cho bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-deu-vi-em/2867607/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.