Giới giải trí hôm nay giống như một tổ ong vò vẽ vừa bị chọc phá, hỗn loạn hết cả lên. Tiếng ồn ào, nhốn nháo len lỏi vào từng ngóc ngách của không gian mạng, khiến Weibo như muốn sập toàn bộ vì lượng người truy cập quá nhiều. Tất cả mọi chuyện chỉ bắt nguồn từ một bức ảnh đơn giản, nhưng sức hút của nó lại đủ mạnh để kéo theo hàng loạt hashtag, trông không khác gì bầy kiến bu vào mật ngọt kín một góc trời. (7)
Trong tấm hình, cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân trắng tinh lặng lẽ xuất hiện ở nơi ấy, thân hình gầy gò yếu ớt ngồi trên xe lăn để ra ngoài hóng gió, hệt như một tinh linh lạc vào chốn trần gian. Ánh nắng đầu ngày dịu dàng chiếu xuống, bao phủ lấy cô tựa như tấm lụa mềm mại mượt mà, tạo nên một sự tương phản rõ rệt với vẻ mệt mỏi mang đầy vết tích của cô. Dẫu vậy, trong mắt cô vẫn ánh lên một sức mạnh ngầm, như thể ngọn lửa kiên cường vẫn âm ỉ cháy trong sâu thẳm. Trông cô chẳng khác nào đóa hoa mong manh giữa cơn bão, sẵn sàng vươn mình một cách mạnh mẽ, bất chấp mọi giông tố để khẳng định sự sống ở thế giới đầy thử thách này. (10)
(Tôi đã trở lại.))
Vài ba chữ đơn giản, không thêm bất kỳ dấu chấm than nào, cũng không hề dài dòng hoa mỹ. Nhưng chính sự ngắn gọn súc tích ấy lại tựa cú nổ lớn, dễ dàng thổi bay lớp bụi của thời gian, đồng thời cũng khơi dậy những ký ức đang dần bị phai mờ.
Đã từ lâu, cái tên "Khương Tinh Nguyệt" gần như chìm vào quên lãng. Hiện tại, người ta chỉ còn nhớ đến cô như một nữ minh tinh từng nổi tiếng nhưng lại có chút sa sút vì những vụ lùm xùm đời tư, hoặc qua mấy bài báo cũ rích đầy ngôn từ cay nghiệt. Thế mà, chỉ bằng một bài viết ngắn ngủi trên tài khoản cá nhân tưởng chừng đã phủ bụi, cô lại khiến cả giới giải trí như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. (11)
Như chưa đủ sôi động hay tưng bừng, loạt hashtag #Khương Tinh Nguyệt đã tỉnh lại sau vụ tai nạn, #Ảnh hậu Khương mặc đồ bệnh nhân vẫn đẹp y chang tiên nữ liên tục leo lên top tìm kiếm. Người hâm mộ vui mừng hò reo hạnh phúc, kẻ qua đường tò mò vì mức độ náo nhiệt, song chẳng bao giờ thiếu những lời lẽ tàn nhẫn từ phía antifan.
Những lời đồn xưa cũ như "Khương Tinh Nguyệt là tiểu tam", "Khương Tinh Nguyệt không biết xấu hổ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác" lại bị lôi ra ánh sáng, làm mồi lửa dẫn đến trận chiến cãi vã giữa hai phe. Weibo mau chóng chìm trong hỗn loạn, mỗi dòng trạng thái hay bình luận đều như một nhát dao, không khoan nhượng mà cửa vào bầu không khí vốn đã đầy mùi thuốc súng này. (17)
Lâm Linh vừa lướt mạng vừa cười lạnh, vẻ mặt như muốn bóp nát chiếc điện thoại trong tay: “Bọn này miệng mồm ác liệt thiệt, quả nhiên sợ nhất mấy thằng anh hùng bàn phím. Nhưng thật đúng là chẳng ngoài dự đoán của chị, một bài viết đơn giản cũng đủ khiến chúng nó phải sôi sục. Chị đoán mấy kẻ hãm hại em chắc cũng đang ăn không ngon ngủ không yên đâu.” (5)
Tinh Nguyệt vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, nhàn nhạt liếc qua màn hình điện thoại mà chị đưa đến. Những con chữ đay nghiến nặng nề hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết, song lòng cô vẫn bình lặng chẳng khác nào mặt nước ngày thu, không chút để tâm đến mấy lời khó nghe của lũ độc địa kia.
“Ồn ào thật.” Cô nhếch môi cười, “Chị nóng nảy làm gì? Đám người đó chỉ như mấy con rối xấu xí ngu si thôi, tới nỗi bị người khác giật dây làm trò mà không hay không biết. Rõ nực cười, tự biến mình thành công cụ cho kẻ khác để chửi bởi một người họ còn chẳng quen.
Câu nói lạnh lùng hệt như tấm lụa tẩm độc, không một lời tục tĩu hay thô thiển, thế nhưng lại dễ dàng khiến Lâm Linh cảm thấy rùng mình. Chị thừa biết khả năng độc miệng của bé gà nhà mình, tuy vậy mỗi lần nghe được vẫn không khỏi kinh ngạc trước khả năng chửi mắng đầy văn minh đấy của cô.
Vốn định nói thêm gì đó để tiếp tục câu chuyện đang dang dở thì cánh cửa phòng bất ngờ được đẩy ra, ánh sáng dịu dàng từ hành lang lướt nhẹ qua khe cửa, từ tốn rọi lên nền nhà trắng bóng. Một cặp vợ chồng chậm rãi bước vào, phong thái trầm ổn chẳng khác nào dòng nước êm ái mà mạnh mẽ.
Người đàn ông dẫn đầu đi tới với dáng vẻ uy nghi và vững chãi tựa ngọn núi sừng sững đã trải qua nhiều năm tháng mưa giông. Bộ vest sẫm màu được cắt may hoàn hảo ôm lấy vóc dáng cường tráng, toát lên phong thái quyền uy khó ai sánh bằng, dù ông giờ đây đã bước qua tuổi ngũ tuần chứ chẳng còn trẻ nữa. (2)
Từ đôi vai rộng cùng sống lưng thẳng tắp, đến ánh mắt sâu thẳm hệt như đáy đại dương, ông không khác gì một con tàu lớn đã trải qua muôn vàn sóng gió mà vẫn đứng vững giữa biển đời. Thời gian dường như không làm mờ đi sức mạnh hay tàn phá con người này, mà trái lại, nó như người bạn đồng hành, đã tinh tế khắc họa lên ông nét cương nghị cùng sự từng trải.
Mỗi tiếng bước chân của cha Khương vang lên nhịp nhàng đầy trầm ổn, tựa tiếng sóng vỗ mãi vào bờ đá, mang theo sự bình thản và sức mạnh ngầm được ẩn giấu, khiến không gian như lắng đọng theo từng chuyển động nhấp nhô. (1
Bên cạnh ông, mẹ Khương trong bộ váy xanh lam nhạt thanh lịch, mái tóc búi cao gọn gàng càng làm nổi bật gương mặt dịu dàng mà đậm chất quý phái. Bà cầm một bó hoa hồng trắng, những cánh hoa mỏng manh phủ đầy sương sớm, tựa như vẻ đẹp của bà, mảnh mai nhưng lại kiên cường đến lạ. (4
Lâm Linh thấy người tới là ai liền vội vã đứng dậy, chị nở nụ cười lịch sự, hiểu chuyện lên tiếng: “Hai bác đến thăm Tinh Nguyệt à? Vậy cháu xin phép rời đi trước đây ạ, ở nhà còn tí việc cần cháu tự tay lo liệu nữa. Chị cúi đầu chào tạm biệt, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép lại cánh cửa sau lưng.
Cha Khương dừng chân kế giường bệnh, đôi mắt ông lẳng lặng quét qua toàn bộ cơ thể con mình. Vẫn là Tinh Nguyệt ông từng biết, nhưng mà cũng không phải. Cô gái trong trí nhớ của ông là một người tràn đầy sức sống, ánh mắt thì sáng rực và luôn chứa đầy quyết tâm, giống như một ngọn lửa không bao giờ tắt. Song giờ đây, cô chỉ có thể ngồi tựa lưng vào gối, sắc mặt tái nhợt cùng xanh xao, đôi vai thì nhỏ gầy trông chẳng khác gì chiếc lá úa bị bẻ gãy bởi cơn gió đông tràn về. (2)
Ông đặt bó hoa hồng trắng mà mẹ Khương trao cho vào chiếc bình thủy tinh được để ngay ngắn trên cái bàn gần đó, động tác cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ, trầm ổn hỏi thăm: "Lâu rồi cha không đến thăm con, dạo này con thế nào rồi?" Dẫu quan tâm song lại chẳng quá mềm mỏng, tựa như cách ông luôn cân bằng giữa vị trí của một người cha và trách nhiệm của người đứng đầu gia tộc.
Tinh Nguyệt âm thầm đánh giá người đàn ông, nhìn cha Khương ngoài mặt tưởng đâu điềm tĩnh nhưng lại không giấu nổi sự lo lắng chất chứa trong lòng.
"Con vẫn ổn, cha à." Cô ngắn gọn đáp lời, che giấu chút ý cười hiển hiện bên môi.
"Lần sau đừng hấp tấp nữa nhé." Cha Khương quay người đi, để lại một bóng lưng rộng lớn cho Tinh Nguyệt, "Cha và mẹ...không chịu nổi việc mất con một lần nữa đâu."
Tinh Nguyệt ngỡ ngàng trong khoảnh khắc, lòng bỗng chốc dâng trào vô số những cảm xúc phức tạp.
Mẹ Khương kéo ghế ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí chợt vắng lặng ở nơi này: "Con đừng cảm thấy tội lỗi gì với chúng ta cả. Thời điểm con tỉnh lại, mẹ hạnh phúc lắm. Con là điều quan trọng nhất với cha mẹ, vậy nên sau này có làm gì, hãy nghĩ đến bản thân mình trước nhất nghe con." (3)
"Dạ vâng." Tinh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, gấp gáp chuyển chủ đề đau thương này sang một hướng khác, "Hoa này là ở đâu ra thế ạ?"
“Từ lúc con được chuyển sang phòng bệnh thường, cứ cách vài ngày lại có người gửi hoa đến, căn chuẩn lúc bó hoa cũ gần héo luôn. Người ấy không để lại danh tính mà chỉ lặng lẽ đặt ở bàn lễ tân. Có lẽ là một fan hâm mộ trung thành của con, hoặc cũng có thể là ai đó quen biết nhưng không tiện gặp mặt.”
Tinh Nguyệt đưa tay chạm nhẹ vào những cánh hoa trắng muốt, ánh mắt chăm chú như muốn tìm ra điều gì đó bí ẩn được che đậy dưới hương thơm êm dịu này: “Nhưng hoa hồng trắng không phải loài hoa phổ biến để thăm bệnh. Đối phương thật sự có ý gì?” (2
Mẹ Khương lúc này mới câu môi vẽ ra nụ cười tuyệt đẹp vốn có của bà: “Hoa không quan trọng bằng ý nghĩa. Hồng trắng tượng trưng cho sự thuần khiết, cũng như là một khởi đầu mới. Có lẽ, người tặng muốn con sau khi tỉnh dậy thì coi đây là một trang mới trong cuộc đời mình.” (6)
Nghe vậy, đôi mắt Tinh Nguyệt chợt lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt, mở ra khoảng trống trầm ngâm mơ hồ. (2)
Tác giả có lời muốn nói: Đã có bìa cho bộ mới rồi nha, nên mai mình đăng chương giới thiệu lên nhé. Vẫn chăm chút bộ này hơn, vì vậy hên xui hai bộ kia sẽ ra chậm tiến độ, tại cũng tầm 60 chương đổ lại à.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]