Ánh mặt trời buổi sớm chậm rãi xuyên qua khung cửa sổ trong suốt, tạo nên từng vệt sáng lung linh trên nền phòng, trông không khác gì những mảnh pha lê vụn vỡ đang khiêu vũ dưới cái nhìn dịu dàng của bình minh. Những tia sáng ấy không chỉ soi rọi khắp không gian, mà còn mang theo hơi thở mát lành, giống như muốn xoa dịu mọi mệt mỏi của cuộc sống. (5)
Ngoài kia, có làn gió nhẹ mơn man lướt qua những cành lá xanh mơn mởn, khiến chúng khẽ rung rinh chao đảo, hệt như đang cười đùa trò chuyện cùng nhau. Tiếng xào xạc từ tán cây hòa quyện với thanh âm rì rào của thiên nhiên, tựa hồ đó là một bản nhạc cổ điển không lời, nhịp nhàng khẽ ru giấc ngủ còn sót lại của những ai đang mơ màng trong màn sương sớm. (4
Tuy nhiên, trong căn phòng nhỏ này, sự yên bình ấy chỉ có thể là tấm màn mỏng manh che đậy một cuộc chiến âm thầm nhưng đầy ý nghĩa. Dưới ánh sáng dịu dàng của nắng ấm, giữa không gian tưởng chừng như đang thấm đẫm sự tĩnh lặng, lại có một con người nhỏ bé song đầy kiên cường vẫn đang âm thầm nỗ lực.
Từng hơi thở vô cùng gấp gáp, từng giọt mồ hôi rơi lặng lẽ, từ từ hòa vào nhịp điệu của buổi sáng, tạo thành một khúc nhạc cực kỳ riêng biệt: khúc nhạc của nghị lực vững vàng. Mọi cảnh vật bên ngoài, dù tươi đẹp và rực rỡ đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ như một bức tranh thanh tĩnh, dịu dàng quan sát cùng bí mật cổ vũ cho sự cố gắng không ngừng nghỉ kia. (4)
Tinh Nguyệt đang cặm cụi luyện tập cho việc phục hồi chức năng vận động. Từng động tác chậm rãi nhưng đầy quyết tâm của cô như đang viết nên một câu chuyện về sự kiên trì và ý chí chẳng chịu khuất phục. (6)
Đôi tay gầy guộc, xanh xao đến mức có thể nhìn rõ từng đường gân đang cố gắng bám chặt vào tay vịn của khung tập, như thể chỉ cần buông ra thôi là mọi nỗ lực sẽ tan biến hết. Cơ bắp vẫn luôn căng cứng những khi cô gắng sức nhấc đôi chân đã mất cảm giác từ lâu, hệt như đang kéo lê cả ngọn núi vô hình đang đè nặng lên cơ thể nhỏ bé.
Những giọt mồ hôi nóng hổi chảy dài, men theo gò má tái nhợt trắng bệch, rơi xuống tựa những viên ngọc trai bị đánh cắp ánh sáng. Phía sau lưng, chiếc áo bệnh nhân mỏng dính đã ướt đẫm, chấp nhất bám chặt vào da thịt, phô bày từng đường nét mệt mỏi trên cơ thể, song cũng không giấu nổi vẻ đẹp của sức mạnh nội tại. Nỗi đau âm ỉ từ các khớp xương như ngọn lửa nhỏ nhưng lại dai dẳng, âm thầm thiêu đốt từng dây thần kinh, khiến mỗi động tác dần trở thành một trận chiến giữa cơ thể và ý chí. (7)
Đã có những khoảnh khắc đôi tay cô run lên, dường như chẳng thể tiếp tục nổi nữa. Nhưng rồi, ánh mắt Tinh Nguyệt lại bừng lên sự cương quyết, như ngọn đèn dầu yếu ớt trong màn mưa bão, dẫu chập chờn nhưng chưa từng vụt tắt. Cô cắn chặt răng để buộc mình không được phép gục ngã, đôi mắt thì khép hờ bởi đang cố ngăn đi những giọt mồ hôi cay xè rơi vào. (5)
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ và tiếng thở dốc quan quanh, nỗ lực của Tinh Nguyệt như ánh lửa le lói giữa màn đêm, dù nhỏ bé song lại đủ sức thắp sáng cho cả căn phòng lạnh lẽo. Mồ hôi vẫn cứ tiếp tục rơi, chậm rãi thấm đẫm vào sàn gỗ, nhưng chúng không phải biểu tượng của sự kiệt sức, mà chính là những dấu chân đầu tiên trên hành trình dài đi tìm lại chính mình. (3
Đứng bên cạnh, mẹ Khương lặng lẽ dõi theo từng động tác của con gái, như thể muốn nuốt trọn cả những hơi thở đứt quãng và mồ hôi đang nhỏ giọt của Tinh Nguyệt. Ánh mắt bà đầy ắp lo âu và yêu thương, không hề rời khỏi con dù chỉ một giây một phút, hệt như muốn dùng tất cả sức mạnh mà bản thân đang có để nâng đỡ cô, dẫu là trong thầm lặng. Nỗi niềm thương cảm dâng lên trong lòng bà tựa con sóng trào trên đại dương, vừa dữ dội, vừa bất lực, cuối cùng chỉ đành biết cuộn xoáy mà không cách nào bùng nổ. (5)
Đôi tay bà khẽ run lên khi định đưa ra để đỡ lấy con, nhưng rồi lại ngừng lại giữa không trung một cách ngập ngừng. Bà sợ chính mình sẽ phá vỡ sự tập trung của Tinh Nguyệt, sợ rằng một lời động viên hay một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến con gái cảm thấy bản thân yếu đuối. Tâm trí bà tựa như chiếc lá treo lơ lửng giữa dòng nước xiết, muốn lao tới giữ lấy để bảo vệ con khỏi mọi đau đớn, song lại hiểu rõ rằng con cần phải tự mình bước qua hành trình này, dù nó đầy chông gai cùng đau khổ.
Nhìn dáng vẻ gầy guộc nhưng cứng cỏi của Tinh Nguyệt, trái tim mẹ Khương như bị ai siết chặt. Bà thầm ước rằng có thể giúp con chịu đựng nỗi đau ấy, có thể dùng đôi chân mình để bước đi thay con, dù chỉ một lần. Nhưng nỗi đau đó là của Tinh Nguyệt, và hành trình này cũng là của cô. (2)
Từng giọt mồ hôi mà cô rơi xuống sàn chẳng khác nào từng nhát dao cứa vào lòng bà, nhưng bà không cho phép mình khóc. Thay vào đó, bà chỉ đứng lặng người nơi ấy, âm thầm cầu nguyện, cầu cho con mình đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn gian khổ. Trong ánh mắt loang loáng nước của người làm mẹ, bóng dáng Tinh Nguyệt đang run rẩy luyện tập không chỉ là một cô gái nhỏ bé, mà còn là một ngọn núi đang âm thầm dịch chuyển, từng chút từng chút một. (1)
Thời gian chậm chạp trôi qua. Khi bác sĩ ra hiệu dừng lại, Tinh Nguyệt liền như được ban phước mà thở dốc từng tiếng. Cô ngồi bệt hẳn xuống xe lăn, có cảm giác cả cơ thể chẳng còn là của mình nữa. Luôn kề bên cô, mẹ Khương nhẹ nhàng cúi người lau đi những giọt mồ hôi trên trán con, sâu trong đôi mắt là những day dứt không sao che giấu được.
Về đến phòng bệnh, mẹ Khương dìu Tinh Nguyệt đi tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ. Nước ấm dịu dàng chảy lướt qua làn da, lẳng lặng cuốn đi những vết bẩn và cả chút mệt mỏi còn vương lại. Tinh Nguyệt khẽ nhắm mắt, tận hưởng cảm giác dễ chịu dù người đầy rẫy các vết thương nông sâu. Đó là hậu quả của vụ tai nạn giao thông kia đã để lại. Từng đường chỉ khâu, từng vết bầm tím như những dấu tích của quá khứ khắc sâu lên cơ thể cô, đều đặn nhắc nhở rằng mình đã từng đứng ở ranh giới giữa sinh và tử. (T)
Tinh Nguyệt được mẹ Khương đỡ nằm xuống giường bệnh, tâm trạng thoải mái len lỏi vào từng thớ cơ thớ thịt. Nhưng nghỉ ngơi chưa bao lâu thì cửa phòng đã bất ngờ bật mở ra, Lâm Linh với dáng vẻ khoan thai và chẳng vội vàng như mọi khi, dẫu xuất hiện muộn hơn thường lệ song lại khiến cho bầu không khí trong phòng bỗng êm ả hơn một chút. Trên tay chị đang cầm là một bó hoa hồng trắng, loài hoa quen thuộc mà Tinh Nguyệt đã nhìn thấy rất nhiều lần trong suốt những ngày qua.
"Chào dì Khương, hôm nay cháu tới trễ, vừa hay mang theo chút quà nhỏ ạ"
Lâm Linh tươi cười chào mẹ Khương trước khi bà rời khỏi để đi hâm nóng bữa trưa cho Tinh Nguyệt. Sau đó, chị nhanh chóng tiến lại gần, đôi tay khéo léo cầm bó hoa đã bắt đầu trở nên héo úa trong bình, quen tay quen chân thay thế bằng bó hoa mới tươi thắm. Những cánh hoa trắng ngần khẽ thì thào lay động, tựa như đang chào đón một không gian mới sẽ nuôi dưỡng chúng trong mấy ngày tiếp theo. (2
Tinh Nguyệt hơi nhíu mày khi nhìn mấy cánh hoa trắng muốt tinh khôi ấy, lòng dấy lên một nỗi nghi hoặc mơ hồ. (D)
"Mạng xã hội dạo này náo nhiệt lắm, em đã xem tin tức chưa? Chẳng hiểu sao mấy tin đồn tiểu tam tiểu tứ của em bị dập tắt một cách đột ngột dù chú Khương chưa kịp cho người xử lý. Thay vào đó, mấy kẻ âm dương quái khí nói xấu em lại cực kỳ sung sướng mà nhận được lời chào từ Tòa án Nhân dân. Thề chứ, chị cưng khi hay tin là cười tới nỗi ngủ không được luôn á!" Lâm Linh vừa chỉnh lại bình hoa vừa lải nhải những câu chuyện thời sự mới nhất. (3)
Tinh Nguyệt chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo những cánh hoa trắng. Một thứ gì đó thôi thúc cô quay vào trong tâm trí để điều tra mọi chuyện cho rõ ràng.
[ Hệ thống, ngươi có ở đó không? ] Cô nhạt nhẽo hỏi. Dạo gần đây hệ thống cứ bận rộn miết, chẳng rõ đang làm công chuyện gì mà lắm lúc cô gọi cũng không thấy trả lời gì cả.
Một khoảng lặng dài bao trùm. Giữa lúc Tinh Nguyệt tưởng rằng rồi sẽ giống như mọi khi, bản thân sẽ không nhận được lời hồi đáp thì bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cô, thân thương đến lạ: [ Có, tôi vẫn ở đây. ]
Nỗi lo âu trong lòng Tinh Nguyệt dịu bớt, cẩn thận dò hỏi đối phương vấn đề
đã làm khó mình suốt nhiều ngày qua: [ Bó hoa kia là thế nào vậy? Cũng chẳng thể nào là cái tên trời ơi đất hỡi Phong Vệ kia đâu nhỉ? ]
[ Vậy lỡ là gã thiệt thì cô tính làm sao đây? ] 1
[ Ta lôi đầu ngươi ra đây đấm cho vài phát giờ. ] Tinh Nguyệt hiền hòa lên
tiếng, [ Là của phản diện đúng không? Ta cảm nhận được mùi của hắn quanh quẩn ở nó.] (1)
Hệ thống kinh nghi bất định* đáp: [ Mũi cô là mũi chó hay gì mà bày đặt làm màu thế hả? Nhưng đúng là hắn thật. Chuyện hắn tặng hoa cho cô dài lắm kìa, nguyên nhân thì từ xa lắc xa lơ còn hậu quả là bắt nguồn từ vụ tai nạn chết người kia ấy. ]
*Chú thích. Kinh nghi bất định (TE) là một cụm từ Hán Việt, thường được sử dụng trong văn học hoặc diễn tả trạng thái cảm xúc, diễn tả tâm trạng của một người khi gặp điều gì đó bất ngờ hoặc khó hiểu, khiến họ vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, trong lòng bối rối, không biết nên tin hay hành động như thế nào*
Tinh Nguyệt: ".
" Chó hệ thống, ngươi so sánh kiểu quái gì thế hả??!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]