Ánh mặt trời buổi sớm chậm rãi xuyên qua khung cửa sổ trong suốt, tạo nên từng vệt sáng lung linh trên nền phòng, trông không khác gì những mảnh pha lê vụn vỡ đang khiêu vũ dưới cái nhìn dịu dàng của bình minh. Những tia sáng ấy không chỉ soi rọi khắp không gian, mà còn mang theo hơi thở mát lành, giống như muốn xoa dịu mọi mệt mỏi của cuộc sống. (5)
Ngoài kia, có làn gió nhẹ mơn man lướt qua những cành lá xanh mơn mởn, khiến chúng khẽ rung rinh chao đảo, hệt như đang cười đùa trò chuyện cùng nhau. Tiếng xào xạc từ tán cây hòa quyện với thanh âm rì rào của thiên nhiên, tựa hồ đó là một bản nhạc cổ điển không lời, nhịp nhàng khẽ ru giấc ngủ còn sót lại của những ai đang mơ màng trong màn sương sớm. (4
Tuy nhiên, trong căn phòng nhỏ này, sự yên bình ấy chỉ có thể là tấm màn mỏng manh che đậy một cuộc chiến âm thầm nhưng đầy ý nghĩa. Dưới ánh sáng dịu dàng của nắng ấm, giữa không gian tưởng chừng như đang thấm đẫm sự tĩnh lặng, lại có một con người nhỏ bé song đầy kiên cường vẫn đang âm thầm nỗ lực.
Từng hơi thở vô cùng gấp gáp, từng giọt mồ hôi rơi lặng lẽ, từ từ hòa vào nhịp điệu của buổi sáng, tạo thành một khúc nhạc cực kỳ riêng biệt: khúc nhạc của nghị lực vững vàng. Mọi cảnh vật bên ngoài, dù tươi đẹp và rực rỡ đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ như một bức tranh thanh tĩnh, dịu dàng quan sát cùng bí mật cổ vũ cho sự cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3747524/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.