Cơn đau nhói nặng nề tựa như đang có hàng ngàn mũi kim sắc lẹm bất thình lình đâm xuyên qua ý thức, khiến 
Tinh Nguyệt chẳng nhịn được run rẩy cả người. Cô âm thầm nghiến răng chịu đựng, đôi bàn tay ngọc ngà vô thức nắm chặt chiếc chăn, không khác gì muốn tìm điểm tựa để thở dốc một chút. 
Từ kinh nghiệm ở thế giới trước, cô đã biết việc tiếp nhận thông tin cùng ký ức của người khác không phải chuyện dễ dàng, nhất là khi chúng đòi hỏi trí não phải xử lý một lượng dữ liệu khổng lồ nhưng chẳng kém phần hỗn loạn. 
Tuy nhiên, Tinh Nguyệt lại không thể ngờ rằng cơ thể này yếu ớt đến vậy, hệt như chỉ cần một làn sóng nhỏ thôi cũng có thể đánh bật mọi phòng tuyến vốn đã mỏng manh của cô. 
( 2 
Cơn đau ấy không đơn thuần là sự hành hạ về thể xác, mà giống như một dòng xoáy, mạnh mẽ và ào ạt cuốn đi những ký ức vốn thuộc về cô, thay vào đó là những hình ảnh, âm thanh cùng vô số cảm xúc xa lạ. Chúng tựa một bản hòa ca méo mó, vừa nồng nàn vừa đắng chát, đan xen và chồng chéo lên nhau khiến tâm trí Tinh Nguyệt như muốn nỗ tung. (3) 
Hơi thở của cô bắt đầu trở nên áp lực hẳn, từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán rồi mau chóng lăn dài dọc theo thái dương, thấm ướt mấy sợi tóc mai đang lòa xòa trước trán. Ở thời khắc ấy, Tinh Nguyệt chỉ còn có thể cảm nhận rõ ràng mỗi nhịp tim đang đập dồn dập 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3736891/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.