Mỗi thớ thịt trên cơ thể như đang bị hàng trăm sợi dây thép gai quấn chặt lấy, siết đến độ Tinh Nguyệt không thể không mở mắt tỉnh dậy vì đau đớn. Trần nhà trắng xóa tới nhạt nhòa, ánh sáng đèn huỳnh quang phảng phất phủ xuống, bầu không khí xung quanh thì thoảng mùi cồn và thuốc khử trùng nồng đậm, khiến cô chẳng nhịn được mà liên tưởng đến một nơi. (1) 
Cảnh tượng trong bệnh viện đầy quen thuộc chậm rãi phủ lên tâm trí Tinh Nguyệt một lớp màn sương mờ ảo, khiến cô thậm chí còn nghĩ rằng bản thân đã trôi dạt về thế giới đầu tiên, nơi tất cả mọi thứ từng bắt đầu. Trong khoảnh khắc thoáng qua ấy, cô gần như tin rằng mình vẫn đang ở đó, tựa hồ chưa từng rời đi, chưa từng bước chân vào vòng xoáy kỳ lạ của những vùng đất mới, cách biệt cả không gian lẫn thời gian. 
Nhưng rồi, một làn sóng nhức nhối bồng đột ngột trào lên, nó lan từ đầu xuống đến tận chân, cuốn phăng đi mọi sự mơ hồ trong trí óc. Mỗi cơn co thắt như một lời nhắc nhở rõ ràng rằng cô đã rời xa nơi đó từ rất lâu rồi. Những ký ức lướt qua không khác gì thước phim quay chậm: ánh mắt đầy tuyệt vọng của những người ở lại, lời thề không bao giờ ngoảnh đầu, và bóng dáng cô đơn của chính mình khi bước vào khoảng không mịt mờ. 
Chắc phải mau chóng quên nó thôi. 
( Đã là giờ nào rồi?) Tinh Nguyệt lẳng lặng nằm trên giường, ngoan ngoãn không nhúc nhích để ảnh hưởng đến vết thương. 
[ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3736890/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.