Cảm giác hỗn loạn bất giác trào dâng, vội vã ùa tới không khác nào một cơn sóng lớn đang muốn nhấn chìm mọi ý thức. Tinh Nguyệt khẽ động ngón tay, nhưng đầu óc cô như bị cuốn vào vòng xoáy mơ hồ, quay cuồng tới nỗi không phân biệt được đâu là thực đâu là hư nữa.
Mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi, song dẫu nó cay nồng đến độ cô muốn ho khan thì Tinh Nguyệt cũng không tài nào bật ra nổi âm thanh gì ngoài tiếng thở yếu ớt. Thế giới trước mắt chao đảo khiến cô choáng váng cùng cực, những đường nét lờ mờ của trần xe bẹp dúm hằn lên, tựa như một bức tranh méo mó, chẳng thể nào rõ ràng trong tầm mắt đầy mơ hồ.
Tinh Nguyệt chớp mắt vài lần, với ý định làm dịu đi màn sương mờ mịt đang bao phủ mọi góc nhìn quanh cô.
Nhưng mỗi lần mí mắt nặng trĩu mở ra, ánh sáng bên ngoài cứ như thể hàng ngàn mũi kim không chút lưu tình đâm vào đáy mắt, khiến cô lại nhắm nghiền. Tiếng kim loại kêu răng rắc xen lẫn những tiếng la hét ầm ĩ càng làm đầu cô ong ong, y hệt như một quả chuông vừa bị gió mạnh đánh trúng. (2
Bụng dưới thì đau nhói, chân trái cũng tê rần, làm Tinh Nguyệt không rõ cô là do mất máu quá nhiều hay do va đập. Cả cơ thể như bị buộc chặt khiến cô chẳng có cách nào cựa quậy để mà thoát ra. Cảm giác lạnh lẽo từ vết thương trên trán len lỏi qua từng mạch máu, gây buốt giá đến tận xương tủy, tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3736889/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.