Vào buổi sáng sớm của ngày thứ ba sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê dài, Tinh Nguyệt chậm rãi mở mắt, ngây ngốc chào đón ánh sáng yếu ớt lọt qua rèm cửa. Những tia nắng nhợt nhạt ấy giống như cái nắm tay vụng về của ai đó muốn níu cô khỏi cõi tăm tối, nhưng dù cố gắng cỡ nào cũng chỉ chạm được tới da thịt chứ chẳng thể lấp đầy khoảng trống đã hao gầy của trái tim. 
Căn phòng bệnh được bao phủ bởi sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vẫn nhấp nháy đều đều như những tiếng gõ nhàm chán. Đến giờ này, dẫu có bao nhiêu sự chăm sóc cẩn trọng, Tinh Nguyệt vẫn cảm thấy sức sống như đang dần rời bỏ bản thân từng chút từng chút một, tựa như những cánh hoa đã dần úa tàn trước làn gió thu khô khốc. 
Bác sĩ Quách, mẹ của Đường Mục, là một người phụ nữ có ánh mắt dịu dàng cùng đôi bàn tay luôn mang theo cảm giác an ủi. Bà vẫn thường đến thăm Tinh Nguyệt, dù cho chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt đong đầy tình mẫu tử. 6° 
Song càng nhìn thấy sự yêu thương nơi bà, lòng Tinh Nguyệt lại càng thêm trống trải, bởi cô biết rằng, dù có được quan tâm đến đâu, sức khỏe cô vẫn chẳng thể nào vãn hồi nổi nữa. Cảm giác buồn tủi bắt đầu len lỏi chẳng khác nào những dòng nước ngầm, chầm chậm ngấm vào từng thớ da thịt, hòa cùng máu tươi đã dần rút lui khỏi cơ thể. 
Đường Mục cũng thường xuyên có mặt bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3736882/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.