Khi đôi mắt Tinh Nguyệt từ từ được mở ra, cũng là lúc ánh sáng lờ mờ từ khung cửa sổ nhỏ hắt vào, làm cô cảm thấy mọi thứ trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết, chẳng khác nào một bức tranh không rõ nét bị phủ thêm một tấm vải mỏng. Hơi thở dường như đã trở nên gấp gáp hơn trước, từng nhịp tim đập mạnh mẽ hòa cùng tiếng máy đo kêu rền rĩ ở bên cạnh. 
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cô cảm nhận được sự sống nhỉ? Dưới sự nhắc nhở của hệ thống, Tinh Nguyệt đến lúc này mới nhận thức được bản thân đã có nửa tháng chìm đắm trong trạng thái hôn mê sâu. Ngay cả cô cũng không thể ngờ tới chính mình lại có một giấc ngủ lâu đến vậy. 2 
Từng mảng ký ức mờ nhạt như những áng mây trôi nổi giữa bầu trời xám xịt ùa về, hình ảnh Quân Ly Mặc gặp nạn, hình ảnh cô kiên quyết bất chấp sức khỏe của bản thân để cứu hắn ta. Cảm giác yếu đuối bất lực dần dần xâm chiếm, song ở một nơi nào đó trong tâm trí, một dòng cảm xúc mạnh mẽ hơn cả nỗi đau vẫn hiện lên rõ trong mắt cô. Đó là quyết tâm bảo vệ người cô yêu quý, dù cho cái giá phải trả chính là tính mạng của mình. 
(Mặc dù đã biết từ trước về kế hoạch của cô, nhưng tôi vẫn giật mình bởi độ chịu chơi này rồi đấy. ] Hệ thống không nhịn được mà than vãn đôi chút, [ Làm vậy để được gì kia chứ? Nhân vật phản diện rồi cũng đâu thể nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3736881/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.