Sau khi mũi tiêm cuối cùng được quản gia Lý đẩy vào cánh tay Quân Ly Mặc, Trần Lệ Uyên liền nhìn hắn bằng ánh mắt chứa đầy sự ngoan độc cùng khoái trá. Chất độc lan tỏa từng chút từng chút một, như dòng nước ngầm len lỏi vào từng mạch máu, khiến cơ thể hắn bắt đầu trở nên trĩu nặng, mất dần sự tự chủ của bản thân. Hắn nghiến chặt răng để cố gắng giữ lại tỉnh táo, nhưng cứ mỗi lần giãy giụa thì thuốc sẽ càng ngấm nhanh hơn, làm cho mỗi giọt chất độc thấm sâu vào thớ thịt, vô cùng tàn nhẫn mà bóp nghẹt ý chí hắn. C°
"Cậu đúng là mạnh mẽ lắm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ đến thế thôi." Giọng nói ngọt ngào đầy châm biếm của Trần Lệ Uyên vang lên, ánh mắt sắc bén dõi theo từng cử động run rẩy của hắn. "Dù có cố đến mấy, có kịch liệt chống trả đến đâu thì cậu cũng không thể thoát khỏi sự an bài của ta đâu."
Quân Ly Mặc chỉ đáp lại bằng đôi mắt mang theo phẫn nộ đỏ ngầu như lửa hận, cùng ánh nhìn đang rực lên nỗi oán thán giữa cơn mơ hồ đang dần bao phủ. Hơi thở hắn hiện tại nặng nề tới mức hít vào càng lúc càng khó, từng nhịp tim đập loạn hết cả lên, như đang chống lại sự xâm lấn của thứ độc dược hiểm ác. Song cơ thể hắn đã dần phản bội lại ý chí kiên cường đó, bởi cơn choáng váng đã bao trùm khắp tâm trí như tấm lưới vô hình trói buộc chính bản thân. (2
"Tụi bây tay chân nhanh nhẹn chút, đưa hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3736869/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.