Trần Lệ Uyên với tư thái nho nhã thả mình ngồi trên ghế sofa, dù đã ngoài bốn mươi nhưng do được bảo dưỡng tốt, vóc dáng ả vẫn quyến rũ động lòng người, mị hoặc câu nhân. Đôi mắt tựa hồ ly kia khẽ liếc sang bên cạnh một cái, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Cậu đúng là gan dạ đấy, vậy mà lại dám một thân một mình xông vào tòa biệt thự này của ta, thật chẳng uổng công chờ đợi." (5
Á vừa dứt lời liền không nhịn được mà cất tiếng cười vui vẻ, như đang châm biếm cách hành xử thiếu suy nghĩ của chàng trai tự tiện xuất hiện ở chốn này. (2
Cách đó không xa, dưới ánh sáng từ chiếc đèn chùm chiếu thẳng xuống toàn bộ đại sảnh, chàng trai đứng bất động với thân hình đầy những vết thương chồng chất, chẳng khác nào bức tượng đài đã vỡ nát vì sự bào mòn của thời gian. Từng giọt máu chậm rãi nhỏ xuống như những giọt mưa đỏ thẫm in dấu trên mặt đất, mỗi nhịp thở đều là một sự chống trả thầm lặng đầy kiên định trước cuộc chiến không cân tài cân sức này.
Lưỡi dao sắc nhọn nằm gọn trong tay chàng trai hệt như cánh chim sắt sải đôi cánh đanh thép, lạnh lẽo hướng về phía người phụ nữ tựa một đốm sáng hư ảo nổi bật giữa màn đêm vô tận đang được che chở kỹ lưỡng đằng kia.
Nhìn ả vừa chói lòa vừa xa xăm làm sao, trông thì yếu ớt nhưng lại chính là một trong những kẻ đã không chút lưu tình đấy hắn vào vòng xoáy chết chóc này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3736868/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.