Trần Lệ Uyên với tư thái nho nhã thả mình ngồi trên ghế sofa, dù đã ngoài bốn mươi nhưng do được bảo dưỡng tốt, vóc dáng ả vẫn quyến rũ động lòng người, mị hoặc câu nhân. Đôi mắt tựa hồ ly kia khẽ liếc sang bên cạnh một cái, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Cậu đúng là gan dạ đấy, vậy mà lại dám một thân một mình xông vào tòa biệt thự này của ta, thật chẳng uổng công chờ đợi." (5
Á vừa dứt lời liền không nhịn được mà cất tiếng cười vui vẻ, như đang châm biếm cách hành xử thiếu suy nghĩ của chàng trai tự tiện xuất hiện ở chốn này. (2
Cách đó không xa, dưới ánh sáng từ chiếc đèn chùm chiếu thẳng xuống toàn bộ đại sảnh, chàng trai đứng bất động với thân hình đầy những vết thương chồng chất, chẳng khác nào bức tượng đài đã vỡ nát vì sự bào mòn của thời gian. Từng giọt máu chậm rãi nhỏ xuống như những giọt mưa đỏ thẫm in dấu trên mặt đất, mỗi nhịp thở đều là một sự chống trả thầm lặng đầy kiên định trước cuộc chiến không cân tài cân sức này.
Lưỡi dao sắc nhọn nằm gọn trong tay chàng trai hệt như cánh chim sắt sải đôi cánh đanh thép, lạnh lẽo hướng về phía người phụ nữ tựa một đốm sáng hư ảo nổi bật giữa màn đêm vô tận đang được che chở kỹ lưỡng đằng kia.
Nhìn ả vừa chói lòa vừa xa xăm làm sao, trông thì yếu ớt nhưng lại chính là một trong những kẻ đã không chút lưu tình đấy hắn vào vòng xoáy chết chóc này.
Xác người nằm la liệt xung quanh hắn, từng dấu vết tăm tối được khắc sâu kia như là minh chứng rõ rệt cho ý chí quật cường của một con mãnh thú, dù thương tích chằng chịt song vẫn đứng vững mà không bao giờ chịu khuất phục trước kẻ thù. Mỗi dấu vết ghê rợn ấy tựa hồ đang kể lại một hành trình không lùi bước, một bản năng dứt khoát của kẻ chiến đấu tới cùng, dẫu cho kết cục có phải từ bỏ mạng sống cũng sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào để đạt được mục tiêu cuối cùng của mình.
"Tôi cũng đã chẳng còn gì để mất rồi, còn cần phải quan tâm đến chút chuyện nhỏ đấy ư?" Quân Ly Mặc dửng dưng đáp lời, cả người vẫn trong tư thế phòng bị tuyệt đối, không dám lơ là chút nào.
"Được dạy dỗ ở bệnh viện tâm thần quả nhiên khác hẳn nhỉ?" Trần Lệ Uyên vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng dối trá ấy, "Sự ngây thơ năm ấy của cậu hiện tại khiến ta tiếc nuối lắm đấy."
"Bà bớt nói nhảm đi, tôi không muốn dông dài gì thêm với bà nữa."
Trần Lệ Uyên vẫn chẳng xi nhê xíu nào trước ánh nhìn đầy lửa hận của Quân Ly Mặc, "Bình tĩnh đã nào. Cậu giết nhiều người của ta như vậy, cũng nên nghỉ ngơi trò chuyện chút đã chứ." 2
Lời còn chưa dứt, mười mấy tên vệ sĩ như được chạm vào chốt mở đã đồng loạt tiến lên đầy vội vã, nhanh chóng bao vây chàng trai từ mọi phía, mỗi bước đi đều vô cùng bài bản, dứt khoát và uy nghiêm. Sau khi nhận lệnh từ bà chủ, chúng không chút chần chừ ra tay tấn công, động tác dồn dập phủ kín mọi khoảng trống, tuyệt không để cho Quân Ly Mặc, người giờ đây đã kiệt sức không khác nào nỏ mạnh hết đà có xíu cơ hội nào để thở hay kịp thời chống trả. Những cú đánh nối tiếp không ngừng, và rất nhanh, một tên trong số chúng đã âm hiểm nhắm thẳng vào chỗ yếu của hắn, khiến Quân Ly Mặc gục ngã chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. (3
"Chơi đùa thế là đủ rồi." Trần Lệ Uyên nhã nhặn di chuyển tới trước mặt chàng trai, nhạt nhẽo lên tiếng, "Cậu tưởng rằng có kẻ giúp đỡ phía sau là bản thân có thể tùy ý làm trò hề với ta sao? Mơ mộng hão huyền quá đấy.
Được sự nhắc nhở của ả, trong những giây phút tạm lắng như lúc này, một ý nghĩ tựa cơn gió thoảng qua chợt lóe lên trong đầu Quân Ly Mặc, làm hắn không khỏi phân tâm trong chốc lát.
(2
Người từng vô tình giúp đỡ hắn trong quá khứ, kẻ mà hắn đã hy vọng sẽ xuất hiện lần nữa để hắn có thể gửi đến lời cảm ơn vô vàn, nay lại bặt vô âm tín chẳng chút thông tin. Thời gian trôi qua đã lâu, và sự vắng mặt được kéo dài đó khiến hắn lặng lẽ chôn xuống những hạt giống nghi ngờ. Song có lẽ, Trần Lệ Uyên cùng người ấy, bọn họ không phải kẻ thù của nhau, mà mọi chuyện trước đây vốn dĩ chỉ là sự trùng hợp. Nghĩ đến đây, hắn gạt bỏ sự hoài nghi, vội vàng quay lại với hiện tại, trong tâm trí dấy lên quyết tâm mạnh mẽ, bởi dù thế nào đi chăng nữa, cuộc chiến với ả đàn bà họ Trần kia vẫn chưa kết thúc. (
"Thì thế nào chứ? Cắn được miếng thịt lớn trên người bà, khiến nó bê bết máu rồi từ từ bưng bít hàng đống mủ, tôi cũng đã cảm thấy hài lòng." Quân Ly Mặc cười gằn, "Dù gì bà cũng không thể giết được tôi."
Nghe vậy, Trần Lệ Uyên bỗng chốc không giữ nổi vẻ điềm đạm trên gương mặt xinh đẹp, vặn vẹo đến nỗi làm cho con người ta phải cảm thấy ghê tởm. (2
Cố Triệu Xuyên khi không bỗng dưng đưa ra thông báo, toàn bộ gia tộc dưới trướng Cố gia đều cấm được đụng tới Quân Ly Mặc, dù là vì bất cứ lý do nào. Nếu hắn chết, kẻ đó sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Cố gia.
Trần Lệ Uyên lặng lẽ nhớ lại thời điểm khi biết được tin tức từ Cố Triệu Xuyên, khoảnh khắc đó lòng ả như dấy lên một nỗi sợ hãi trước thế lực áp đảo của Cố gia, nhưng đồng thời cũng tràn ngập sự phẫn hận khi nhận ra Trần gia hoàn toàn dưới cơ bọn họ. Ả không cam lòng trước mệnh lệnh được để ra ấy, và cảm giác ngứa ngáy khó chịu khắp người khiến những ý nghĩ chống lại chỉ thị của Cố Triệu Xuyên cứ nhen nhóm trong lòng. Ả hiểu rằng Cố gia không chỉ đang bảo vệ một cá nhân, mà còn đang khẳng định vị thế của mình bằng cách răn đe tất cả những ai dám động đến Quân Ly Mặc.
"Ha, nếu không phải vì con đàn bà Tinh Nguyệt ngu xuẩn kia, mày nghĩ Cố Triệu Xuyên sẽ chịu buông tha cho mày sao?" Trần Lệ Uyên lạnh lùng cười ra tiếng, mỉa mai hắn chẳng đáng một xu, "Biết lợi dụng cô con gái bảo bối của lão ta, mày quả là lam nhan họa thủy* mà."
*Chú thích: Lam nhan họa thủy: Thật ra thì câu này được biến tấu từ câu thành ngữ "Hồng nhan họa thủy" (X
#F&E),nghĩa là sắc đẹp gây tai họa cho đất nước, làm sụp đổ triều đại. Ý bà Trần Lệ Uyên là Quân Ly Mặc lợi dụng vẻ ngoài của bản thân để làm xáo trộn giới thượng lưu, dựa vào đó mà bảo toàn mạng sống chính mình.*
Trong khoảnh khắc cái tên Tinh Nguyệt vang lên, nội tâm Quân Ly Mặc như mặt hồ phẳng lặng đột ngột có một hòn đá bị ném xuống, gợn lên những làn sóng hồn loạn chập chùng. Hơi thở hắn thoáng chốc khựng lại, sự bình tĩnh vững vàng bao năm mà hắn luôn tự tin tựa như đang nứt vỡ từng chút một. Danh xưng đã được hắn để chìm vào quên lãng, giấu kín dưới tầng tầng lớp lớp thù hận và tình cảm không thể gọi tên, nay bỗng dưng bất ngờ xuất hiện, khuấy động những ký ức hắn tưởng đã ngủ yên nằm sâu trong tâm trí. Chỉ trong một thoáng, ánh nhìn phức tạp mau chóng lóe lên trên khuôn mặt, vừa đau đớn vừa căm hờn, như thể giữa yêu và hận không còn ranh giới, mà chỉ còn lại một mảng kí ức ngọt bùi xen lẫn vô số vết thương được cái tên ấy vô tình gợi lại.
"Bà không xứng nhắc đến em ấy." Quân Ly Mặc trầm mặc hồi lâu mới cúi đầu đáp.
Và ngay cả chính tôi cũng như vậy, không xứng với em.
Nhìn hắn đau khổ vì tình tới thế, một cỗ cảm xúc hưng phấn bỗng chực trào dâng lên trong lòng của Trần Lệ Uyên. Nếu như, nếu như ả cùng Quân Ly Mặc có với nhau một đêm xuân ngắn ngủi nhưng lại không kém phần mặn nồng thì Tinh Nguyệt sẽ nghĩ sao nhỉ? Cố Triệu Xuyên rồi sẽ xuất hiện vẻ mặt như nào khi biết được chuyện đó nhỉ?
Suy nghĩ sai lệch ấy một khi đã hiện ra thì không khác gì cơn sóng lớn cuốn trôi toàn bộ lý trí của ả. Nó tựa như bản nhạc du dương trao tặng cho một linh hồn già cỗi đầy tăm tối, như một đốm lửa sáng chói thiêu rụi mọi cảm giác tội lỗi đang dần héo mòn, cuối cùng chỉ còn đọng lại niềm khoái cảm ngọt ngào của niềm vui có thù tất báo, khiến ả không thể kiềm chế nổi mà nở nụ cười ma quái rùng rợn.
"Quản gia Lý, tiêm cho hắn vài liều thuốc đi, tối nay có trò hay để tôi chơi rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Bạn nhỏ Quân Ly Mặc nhà Nguyệt Nguyệt không xuất hiện thì thôi, chứ xuất hiện một cái he, làm cú chấn động quan viên hai họ liền luôn á chời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]