Trên đường, Lan Dao nói chuyện với Hứa Thanh, báo cho biết vật bọn họ
toan tính, còn bên trong có mấy phân thật giả, thì mỗi người một ý.
Cứ như vậy, mấy ngày sau, ba người tới một hẻm núi lớn ở tây nam bộ quận
Liêu Huyền.
Hẻm núi nơi đây rất to lớn, như một vết thương trên mặt đất, bên trong đen
kịt một màu, như sâu không lường được.
Càng có sương mù trôi lững lờ ở bên trong, dị chất xung quanh rất nồng
đậm, vạn vật khô héo. Thỉnh thoảng còn có một vào tiếng kêu quái dị thê lương,
dọa tâm hồn người ta, truyền ra từ trong hẻm núi.
Đứng trên hẻm núi, thanh niên họ Phong vẫn xách Nhị Ngưu như cũ, một
đường này hắn chưa từng buông ra mảy may. Giờ phút này, ánh mắt hắn rơi vào
trong hẻm núi, trong mắt chợt lóe lên vẻ kích động.
“Chính là nơi này.”
Lan Dao đi ra mấy bước, đứng ở sát rìa hẻm núi, cũng cúi đầu nhìn xuống.
Còn Hứa Thanh, đứng cách hai người hơn mười trượng, nhìn qua hẻm núi,
đáy lòng dâng lên mưu đồ chuyến này mà hai vị này nói tới trên đường.
“Liêu Huyền dịch?”
Hứa Thanh thì thào trong lòng, trước lúc này, hắn chưa từng nghe nói về vật
này.
Mà dựa theo cách nói của hai người Lan Dao, Liêu Huyền dịch là tinh hoa
của cây quả Liêu Huyền.
Trước khi Tàn Diện chưa đến, đây chính là chí bảo, hiệu quả vượt xa quả
Liêu Huyền, càng là thánh vật của tộc Liêu Huyền.
Năm đó tộc Liêu Huyền đã xây dựng địa cung ẩn nấp dưới cây quả Liêu
Huyền, tập hợp sợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326258/chuong-2099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.