Cho đến mấy canh giờ sau, bên ngoài hẻm núi này, một bóng dáng vô thanh
vô tức đi đến từ phía trên.
Đó là một nữ tử.
Nàng này có dung mạo tuyệt mỹ, ý vị dịu dàng, làn da trắng vô ngần, phía
sau dáng người uyển chuyển là một đôi cánh màu bạc.
Còn quần áo này, giống như hai tu sĩ Phong, Lan, đều là huyền bào màu đen
thêu chỉ vàng, làm nền cho tiên tư của nàng, tăng thêm nét linh hoạt.
Nhất là đôi mắt trong suốt sáng ngời giống như nước cất của nàng, giờ phút
này đang chảy qua ánh sáng bình tĩnh, đảo qua tứ phương… Dùng điều này để
âm thầm dò xét có người đến hay chăng.
“Nhưng… Ta có chuẩn bị ở sau, những thứ này thì có ích lợi gì.”
Nữ tử này, chính là Nguyệt Đông vốn giáng lâm cùng thanh niên họ Phong
và Lan Dao.
Giờ phút này ánh mắt nàng lóe lên, rồi nàng bước một bước, trực tiếp bước
vào hẻm núi trong sương mù, không thấy tung tích…
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở sau.
Đối với thanh niên họ Phong và Lan Dao, dường như hoàng tước này chính
là nữ tử tên Nguyệt Đông kia.
Mà giờ khắc này, trong hẻm núi lớn của quận Liêu Huyền, sương mù quay
cuồng kịch liệt, nó không ngừng nổ vang, từng tiếng rít bén nhọn xuyên thấu
sương mù, ẩn chứa sự thê lương và hung tàn.
Cho đến hồi lâu sau, theo âm thanh vật nặng liên tiếp rơi xuống đất truyền
ra, một cơn bão táp đột nhiên bùng nổ dưới đáy hẻm núi lớn này.
Nó quét ngang hẻm núi, làm sương mù dưới đáy lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326259/chuong-2100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.