Khâu Tước Tử cũng hơi chần chờ, suy nghĩ tương tự chín tùy tùng kia.
Đội trưởng lại bình tĩnh rất nhiều, nhưng cũng đang nói thầm trong lòng.
“Đà Thỉ Sơn (núi phân) kia nhất định là giở trò lừa bịp, thoạt nhìn tràn đầy
phóng khoáng, không chừng trong bụng đầy phân, không phải vì sao lại tên là
Thỉ Sơn!”
Nhưng Đội trưởng không lo nghĩ gì cả, hắn cảm thấy Tiểu A Thanh đi cùng
mình lâu như thế, trải qua nhiều chuyện như thế, ngay từ đầu còn non nớt, cho
đến bây giờ mình muốn hố một chút cũng khó khăn. Các phương diện tâm tính,
tâm trí của hắn đều bị mình rèn luyện rồi, bây giờ chút sóng gió, chẳng là gì cả.
“Tiểu A Thanh, dưới sự bồi dưỡng vất vả của ta, bây giờ đã có nhận biết sâu
sắc, hắn cái gì cũng có thể ăn, nhưng loại chuyện chịu thiệt này là không thể
nào ăn, đoán chừng Đà Thỉ Sơn kia bây giờ cũng đang phát sầu.”
Suy nghĩ của Đội trưởng đương nhiên không sai.
Giờ phút này, trong phong cấm Đinh 132, Thác Thạch Sơn đứng trước cánh
cổng lao ngục, đang cắn răng không ngừng chửi mắng.
“Đáng chết!”
Hắn nhìn lên cánh cổng trước mặt, đáy lòng dâng lên cảm giác bất lực nồng
đậm.
Thực sự là trong vòng một canh giờ này, hắn đã thử các loại phương pháp
muốn lách qua Thự Quang Chi Dương để mở ra cánh cổng lao ngục, nhưng
không ngoài dự tính, đều thất bại.
Mặc cho hắn suy tư thế nào, nghĩ ra thủ đoạn thế nào, đều không có bất cứ
biện pháp nào có thể mở ra cánh cổng dưới tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326097/chuong-1938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.