“Phụ hoàng, ta biết ngươi không thích ta!”
“Ta biết trong lòng ngươi, Thập Nhị hoàng tử, có thể có có thể không.”
“Tư chất ta không tốt, không biết nói chuyện, cũng không làm cho người ta
thích, càng không có ai bằng lòng tiếp cận ta. Những chuyện này, ta không để
bụng!”
Giọng Ninh Viêm nghẹn ngào, cảm xúc dao động, vang vọng quảng trường,
cơ thể cũng từ trạng thái đang quỳ chậm rãi đứng lên! Hành vi đứng lên có ý nghĩa trước nay chưa từng có đối với hắn. Điều này
đại biểu cho việc hắn đã đè nén nỗi sợ hãi đối với phụ hoàng, đè nén sự kính sợ
đối với Nhân Hoàng.
Hắn đập nát sự khúm núm của bản thân, phát ra gào thét bao năm qua trong
mưa.
“Phụ hoàng, ngươi cao cao tại thượng, như mây trên trời cao, mà ta trong
mắt ngươi lại rất hèn mọn như bùn đất, nhưng dù như thế nào, đây cũng là nhà
của ta, lại vừa không phải nhà của ta. So với nơi này, thì ta thích quận Phong
Hải hơn, so sánh với cái họ Cổ Việt của Hoàng tử, thì ta càng thích thân phận
Ninh Viêm hơn!”
“Lần này nếu không phải ngươi triệu ta trở về, ta tuyệt đối sẽ không trở về!”
“Mà hôm nay, áp đặt chuyện không có thật lên người ta, ta… Không phục!”
“Chuyện này, Ninh Viêm ta chưa từng làm!”
“Lấy Vấn Tiên làm chứng!”
Ninh Viêm hét lên, cơ thể hoàn toàn đứng dậy, hắn nhìn chuông Vấn Tiên,
hung hăng đụng vào.
Tiếng chuông kêu lên, cảm giác hùng hậu, vang vọng khắp quảng trường.
Chứng minh lời nói, chứng minh bản tâm.
Chuông Vấn Tiên này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325952/chuong-1793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.