Nhân Hoàng ngồi trên bậc thứ chín của Hoàng cung, uy áp toát ra trên dưới
toàn thân làm méo mó cả hư vô, khiến mọi thứ trong tầm mắt trở nên mờ ảo, chỉ
có đôi mắt phía sau tràng hạt là trông vô cùng rõ ràng.
Đôi mắt ấy lạnh nhạt, sắc bén, Hứa Thanh bị nó nhìn chằm chằm, giống như
bị đặt mình trong băng giá.
“Hứa Thanh, triệu hoán Đế Kiếm trong bí tàng của ngươi, để nó đến chém
trẫm!”
Giọng nói của Nhân Hoàng vòng đi vòng lại ở trong điện, hình thành dư âm,
mãi không tiêu tan.
Hai mắt Hứa Thanh ngưng lại. Hắn không ngờ Nhân Hoàng gặp riêng hắn,
câu đầu tiên lại là như vậy, nên hắn nhìn chằm chằm vào mắt Nhân Hoàng.
Lúc lâu sau, hắn triệu hoán Đế Kiếm trong bí tàng, kiếm này… không động
đậy.
Nhân Hoàng vẫn ngồi ngay ngắn từ đầu đến cuối, dao động trên cơ thể như
bình thường, hai mắt không hề thay đổi chút nào. Hắn bình tĩnh mở miệng.
“Ngươi có biết tại sao Đế Kiếm bất động không?”
Hứa Thanh lắc đầu.
“Đó là vì trẫm không thẹn với Nhân tộc, không thẹn với Đại Đế, trẫm,
không phải kẻ địch của ngươi!”
Giọng nói của Nhân Hoàng trầm thấp, vang vọng trong đại điện.
Mà sau khi nói xong, Nhân Hoàng nhắm mắt, kết thúc cuộc nói chuyện đơn
giản này.
Một lúc lâu sau, Hứa Thanh khom người bái lạy, xoay người hướng về phía
cửa, khi hắn định mở ra, thì Nhân Hoàng phía sau lại nói một câu cuối cùng.
“Ninh Viêm đã chọn ngươi, vậy tương lai của nó sẽ giao cho ngươi.”
Cửa điện mở ra.
Hứa Thanh đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325953/chuong-1794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.