Càng có một vài người cười nói với nhau, bình phẩm về thiên kiêu các nhà,
lời nói mang theo khen ngợi.
Bên cạnh Hứa Thanh là một vị ông lão mặc triều phục màu xanh, ông lão
chắp tay với hắn rồi cười ôn hoà.
“Hứa đại nhân, ngươi không đi tham ngộ có chút đáng tiếc, cơ hội này rất
khó có được.”
Hứa Thanh đáp lễ rồi khách sáo trả lời.
“Tư chất của Hứa mỗ có hạn, đúng là rất đáng tiếc.”
Ông lão đó đang định nói chuyện thì đúng lúc này, giọng nói của Nhân
Hoàng truyền đến.
“Các vị, hôm nay không nói quân thần, chỉ nói lời thật lòng, các ngươi cảm
thấy vị hoàng tử nào của trẫm thích hợp làm Thái Tử?”
Lời nói của Nhân Hoàng vừa vang lên, nơi đây lập tức trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Thái Tể nhẹ giọng nói.
“Quốc sư xem hiện tượng thiên văn, trắc khí vận, có thể thử nói xem sao.”
Nhân Hoàng hơi quay đầu nhìn về chỗ trống bên phải.
“Quốc sư, ngươi thấy thế nào?”
Lời nói vừa vang lên, Hứa Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên phải
Nhân Hoàng.
Hư vô nơi đó dao động, một bóng ngươi như ẩn như hiện.
Có đôi lúc, dù đáy lòng đã phán đoán và xác định một số vài chuyện, nhưng
khi nó thật sự xảy ra vẫn khó tránh khỏi làm lòng người nổi lên gợn sóng.
Độ lớn nhỏ của gợn sóng quyết định bởi mức độ quan trọng của chuyện này
với đương sự.
Càng quan trọng thì gợn sóng càng mãnh liệt.
Lúc này, bên phải Nhân Hoàng, nơi trống trải mà ánh mắt hắn nhìn đến, hư
vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325934/chuong-1775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.